Chương 28

Giật mình trước hành động của bản thân, Julia lùi lại, cố rút tay ra. Nhưng Fernan đã nắm tay nàng lại.

Hắn siết chặt tay và nhìn xuống nàng.

Sau đó cả hai lại im lặng cất bước. Julia nhìn Fernan đang đi trước mình một bước, sau đó lại cúi đầu nhìn những ngón tay đang đan vào nhau của họ. Dù cho ngoài trời đang lạnh, bàn tay của Fernan lại rất ấm áp.

Khi cảm nhận được hơi ấm đó, Julia đột nhiên nhớ lại những gì Fernan đã từng nói.

“Không phải cô nói là thích ta sao?”

“Vậy thì đừng hỏi tại sao mà cứ im lặng ở bên cạnh ta đi.”

Đối với Fernan, nàng ắt hẳn là một người vợ mù quáng, dù cho có bị tổn thương đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng luôn yêu anh một cách tuyệt vọng.

Có lẽ cuộc hôn nhân này không đem lại lợi ích gì, nhưng Fernan có lẽ đã bị kích thích khi nàng đề nghị ly hôn. Điều đó giải thích tại sao anh lại điên cuồng nhốt nàng lại như vậy..

Julia đã quyết tâm. Nếu đúng là như vậy, nàng có thể giả vờ bản thân vẫn mù quáng như trước đây.

Không khó để cư xử đúng như vậy, bởi vì những tình cảm đối với Fernan vẫn còn nằm trong một góc tâm trí của nàng.

Đến nước này mà còn…

Julia tự cười nhạo bản thân. Nàng căng thẳng tiến lại gần Fernan.

Khi họ sánh vai đi với nhau, Fernan lại nhìn vào Julia.

Julia nắm chặt tay hắn.

Đôi mắt Fernan lấp lánh dưới ánh trăng. Julia ngước nhìn lên và khẽ mỉm cười.

Như thể nàng mong rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi vậy.

***

Kể từ lúc đó, Julia vẫn luôn ở bên cạnh Fernan. Giống như khoảng thời gian trước đây, nàng cố gắng để dành thời gian với hắn.

Dù là vậy Fernan dường như vẫn không có ý định rút những kỵ sĩ quanh nàng lại. Những người đó có nhiệm vụ bảo vệ nàng, vì vậy nàng không có lý do nào khác để yêu cầu Fernan rút họ đi.

Cuối cùng nàng ngày càng sốt ruột.

Sau một vài ngày cứ mơ hồ như vậy, Julia đột nhiên nhận được một lời mời từ Cung điện Hoàng gia. Sự kiện được tổ chức nhằm tập hợp các nữ quý tộc lại với nhau khi ngày dự sinh của Thái tử phi đang đến gần. Bởi vì Julia là một thành viên trong Hoàng tộc, nàng cũng phải đến thủ đô.

Mình không muốn đi chút nào.

Julia khẽ thở dài khi những người hầu phục vụ nàng.

Nếu nàng đến thủ đô, nàng sẽ lại phải gặp những người nàng không hề muốn thấy.

Nhưng vì nàng đã nói với Fernan sẽ không ly hôn nữa cho nên nàng phải hoàn thành trách nhiệm của một Phu nhân Đại Công tước.

Khi chuẩn bị xong, nàng bước xuống sảnh chính. Những kỵ sĩ được giao nhiệm vụ hộ tống nàng cúi người chào.

Số lượng đã được tăng lên gấp hai. Vì nàng đến thủ đô nên Fernan đã tăng cường thêm.

Julia khẽ thở dài, bước ra khỏi cửa.

Nàng bước lên cỗ xe ngựa, những kỵ sĩ bao quanh cỗ xe, hộ tống nàng đi.

Ngồi một mình trong cỗ xe rộng lớn, Julia đột nhiên nhớ lại trước đây. Ký ức về lần cùng với Fernan đến thủ đô. Người đó đã không quan tâm, chỉ nhìn vào giấy tờ mà không hề để ý đến nàng.

Nàng nhớ bản thân đã trộm nhìn Fernan mỗi khi có cơ hội.

Julia nhắm mắt, dựa người bên cửa sổ, cố gắng không nghĩ đến những ký ức đó.

Trong lúc đó, cỗ xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước.

Mất nửa ngày để đến được Cung điện Hoàng gia, vẫn tráng lệ như thường ngày.

“Chào mừng Phu nhân Đại Công tước. Để tôi dẫn Người đến phòng.”

Julia bước vào dinh thự theo sự hướng dẫn của người hầu.

Lịch trình lần này khá dài và nàng sẽ phải ở lại thủ đô bốn ngày.

Nàng bước vào phòng ngủ và sau khi thay váy dự tiệc, nàng tiến đến sảnh tiệc vừa kịp lúc.

Không may thay, người đầu tiên Julia gặp, lại là Nữ Hầu tước.

“Julia, đã lâu quá rồi!”

Nữ Hầu tước chạy đến, giang rộng vòng tay và ôm lấy nàng.

Trong mắt những người khác, Julia là đứa con gái yêu quý của Nữ Hầu tước, và bà ta là một người mẹ dịu dàng săn sóc.

Julia ủ rũ đáp lại.

“Đã lâu không gặp, thưa mẹ.”

Giọng nàng vẫn cứng ngắc như mọi khi. Đó là vì nàng sợ Nữ Hầu tước. Nỗi sợ đã hình thành từ khi nàng còn là một đứa trẻ, giờ đây vẫn còn hằn sâu trong tâm trí nàng như một vết sẹo xấu xí.

“Được rồi, thưa các quý cô ở đây, mời ngồi vào chỗ.”

Nữ Hầu tước nhẹ nhàng nắm lấy tay Julia và dẫn nàng đến chỗ ngồi của bọn họ.

Nhân vật chính của bữa tiệc, Thái tử phi vẫn chưa đến.

Chỗ ngồi của Julia gần với phía trên cao nhất. Khi nàng ngồi xuống, những nữ quý tộc đều liếc nhìn nàng.

Có một vài gương mặt quen thuộc, nhưng khác với trước đây, vẻ mặt họ nhìn Julia có ẩn ý gì đó.

“Lâu rồi mới được gặp Phu nhân Đại Công tước. Cô vẫn khỏe chứ?”

“Vâng, còn cô thì sao?”

Ngay khi họ chào hỏi với nhau, những nữ quý tộc vẫn âm thầm trao đổi ánh mắt.

Nàng cảm nhận được ánh mắt tò mò và chế nhạo của họ. Ngay lúc tim nàng đang trĩu nặng, một người hầu thông báo Thái tử phi đã đến.

“Thái tử phi đang tiến vào.”

Tất cả nữ quý tộc đều đứng lên chào đón. Veronica gật đầu và ngồi xuống vị trí trên cùng. Veronica rõ ràng là đã đầy đặn hơn so với khi họ gặp nhau ở Lễ Quốc khánh.

Bữa tiệc bắt đầu với việc thưởng thức trà.

Julia đã có một cuộc trò chuyện ngắn với Veronica.

“Xin lỗi khi cô phải đi đường xa đến. Nhưng tôi rất vui khi thấy cô có mặt ở đây.”

Khi Julia mỉm cười, Veronica hơi ngập ngừng, khẽ nói với nàng.

“Cô có biết tin đồn đang lan truyền ở thủ đô không?”

“Tin đồn sao?”

Julia nghiêng đầu tò mò. Nhận thấy Julia không hề biết chuyện gì, Veronica nhanh chóng lắc đầu.

“Đáng lẽ tôi không nên nhắc đến nó. Chỉ là một tin đồn nhỏ thôi, nên đừng lo. Các linh mục của đền Ilion sẽ sớm đến Cung điện Hoàng gia. Linh mục Matheus cũng sẽ đến đấy.”

Julia vẫn còn đang bận tâm đến tin đồn kia, nhưng khi Veronica chuyển chủ đề, nàng vẫn đáp lại.

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ đến gặp anh ta ở buổi lễ.”

“Chúng ta cùng nhau đi nhé.”

Veronica mỉm cười và tiếp tục cuộc trò chuyện.

Trong lúc đó, ánh mắt của các nữ quý tộc ngồi ở những bàn khác vẫn còn dừng lại trên người Julia.

Buổi tiệc nhỏ kết thúc vào buổi chiều tối. Ngay lúc Julia đang định cùng người hầu trở về phòng ngủ, ai đó đã nắm lấy cổ tay của nàng. Là Nữ Hầu tước.

“Julia, con ở phía nào của Cung điện nào?”

Trước khi Julia kịp trả lời, Nữ Hầu tước vội nói.

“Thật đáng tiếc khi chúng ta phải chia tay nhau như thế này. Hãy trò chuyện thêm với ta nhé. Đi nào, dẫn đường đi.”

Julia thầm thở dài nhìn Nữ Hầu tước đang tự nhiên đứng bên cạnh nàng.

Khi họ cùng đi đến chỗ của Julia, những ánh mắt dõi theo cả hai cũng dần biến mất. Nữ Hầu tước cuối cùng cũng tháo bỏ lớp mặt nạ hiền từ của bà ta.

“Cô có biết gì về những tin đồn đã lan truyền trong thủ đô không?”

Nữ Hầu tước hỏi với giọng gay gắt.

Có lẽ đó là điều Veronica muốn nói lúc trước.

“... Là về con sao?”

Julia cố gắng suy đoán lời đồn đó là gì, nhưng nàng không thể nghĩ ra được gì. Nàng không thường xuyên đến thủ đô, hay là có mối quan hệ thân thiết với các nữ quý tộc khác.

“Cô không biết sao?”

“...”

“Ta biết là Đại Công tước không vừa ý gì cô, nhưng ta không ngờ anh ta lại có một dinh thự riêng nữa đấy. Ta thậm chí còn nghe được là anh ta đang định ly hôn với cô.”

Nữ Hầu tước liếc nhìn Julia, tặc lưỡi.

Julia đoán ra những lời đồn xuất phát từ đâu. Có lẽ là bởi vì Cornelia, con gái của Công tước Blair, người mà Julia đã gặp trước dinh thự riêng của Fernan vài tháng trước.