Chương 5

“Không phải Đại Công tước đây cũng là một thành viên của gia đình hoàng gia sao? Chúng ta không thể để sự an nguy của Bệ hạ cho một hiệp sĩ nào khác được.”

Fernan mỉa mai nhìn Thái tử đang cố thuyết phục hắn. Cả Hoàng đế lẫn con trai ông ta đều gây áp lực lên hắn. Và có lẽ năng lực khiến người khác khó chịu cũng được di truyền theo.

“Vậy nên, hãy xem xét nó một cách tích cực đi Đại Công tước.”

Fernan rời khỏi phòng tiếp kiến, hoàn toàn ngó lơ những lời nói cuối cùng của Thái tử. Tâm trạng hắn tồi tệ vì cuộc họp bị kéo dài hơn dự kiến của hắn.

Trở về nhà, hắn lập tức cởi bỏ quân phục, sải bước đến phòng thay đồ. Đột nhiên cảm nhận có thêm gì đó hiện diện trong phòng, hắn dừng bước và quay đầu. Đập vào mắt hắn là một thân hình nhỏ bé đang nằm trên ghế.

Fernan nheo mắt và tiến lại gần. Mái tóc nâu nhạt rối bù xõa tung trên gương mặt người phụ nữ đang chìm trong giấc ngủ say.

“Ha.”

Xác nhận đó đúng là Julia, Fernan cười nhẹ.

Cô ta làm gì trong căn phòng không có người này chứ? Hắn nhìn xuống Julia, lông mày nhíu lại.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ yên lành của nàng, hắn nhất thời bực bội, nhưng dường như cũng bị phân tâm bởi điều gì đó.

Khẽ tặc lưỡi, Fernan nhìn quanh căn phòng. Hắn không thấy có dấu vết bị xáo trộn nào.

Khi đang xem xét xung quanh, ánh mắt hắn rơi vào tách trà trên bàn. Hắn thậm chí không nói nên lời khi nghĩ nàng còn uống trà trong tình huống đó.

Fernan khoanh tay nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo của Julia một lúc.

Rồi bất chợt hắn khẽ nghiêng đầu. Lúc đầu hắn không chú ý, nhưng nhịp thở của nàng không bình thường. Một tầng mồ hôi mỏng trên trán nàng lọt vào mắt hắn.

Cô ta không phải đang ngủ, mà đã ngã bệnh.

Fernan, người đang cân nhắc với vẻ mặt vô cảm, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.

***

Julia từ từ tỉnh lại kèm theo một cơn đau đầu dữ dội. Đôi mắt xanh khẽ hé mở, đờ đẫn. Nàng chậm rãi cử động dưới tấm chăn, hai mắt vẫn chưa tỉnh tảo. Rồi đột nhiên nàng mở to mắt và nhanh chóng ngồi dậy. Bởi vì nàng đã nhận ra đây không phải phòng mình.

“Cô đã tỉnh táo chưa?”

Một giọng nói trầm thấp lọt vào tai nàng. Julia nhìn về hướng phát ra âm thanh và khẽ mở miệng.

“... là Ngài sao?”

Nàng thấy Fernan đang ngồi trên chiếc ghế tựa trước lò sưởi nhìn mình.

Nàng cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.

Rõ ràng là mình đang ngồi trên ghế, đợi chàng trở về. Rồi sau đó, mình thấy hơi buồn ngủ và…

Chẳng lẽ mình đã tự leo lên giường của chàng sao?

Julia hoảng loạn, đôi môi run rẩy.

“Thưa Ngài, cái đó…”

“Thầy thuốc nói cô đã bị bệnh.”

Ngắt lời nàng, Fernan đặt tài liệu trên tay xuống bàn. Ánh mắt hắn quét khắp người nàng.

“Thầy thuốc sao?”

Lúc đó nàng mới sửng sốt khi phát hiện ra lọ thuốc trên bàn.

Nàng đã thấy uể oải một thời gian dài, nhưng nàng không nghĩ mình sẽ ngã bệnh. Julia thận trọng hé môi.

“Ừm, cảm ơn… là Ngài đã cho gọi thầy thuốc đến đúng không?”

Fernan không trả lời, chỉ gõ lên tay cầm trên thành ghế của mình. Không hiểu được bầu không khí im lặng này, Julia lúng tùng sờ tấm ga trải giường.

Sau đó, Fernan đứng dậy và tiến đến gần giường. Ánh trăng rọi lên phía sau lưng Fernan, hắn nhìn chằm chằm Julia.

“Giờ thì nói ta biết. Cô có ý đồ gì khi lén lút vào phòng của ta?”

“... Gì chứ?”

“Ta chắc chắn cô không đến đây để thông báo mình bị bệnh.”

Cái bóng đen của Fernan phủ lên giường. Hắn cau mày, cố nhìn thấu ý định của Julia.

Julia thoáng giật mình vì cảm giác ớn lạnh, ngập ngừng trả lời.

“Em đang đợi chàng để nói một chuyện…”

Julia lập tức ổn định lại giọng nói và ánh mắt của mình. Nàng không hiểu tại sao Fernan lại lạnh nhạt với mình, nhưng nàng không muốn bị sợ hãi.

Fernan nhướng một bên mày. Julia nắm chặt tay và tiếp tục nói.

“Em xin lỗi vì chưa được phép mà đã vào phòng. Nhưng em và Ngài đã kết hôn rồi.”

“...”

“... Em nghĩ Ngài không cần đề phòng em đâu.”

Giọng nàng run rẩy. Julia ngước nhìn Fernan với vẻ mặt căng thẳng.

Khuôn mặt hắn khẽ biến hóa, và nhanh chóng một nụ cười khinh bỉ xuất hiện.

“Phải, cô nói đúng.”

“... A!”

Hắn đẩy nhẹ vai Julia khiến nàng ngã xuống giường. Nghiêng người tựa xuống, Fernan nhìn chằm chằm vào cơ thể đông cứng bên dưới, hắn thì thầm.

“Nghĩ lại thì, chúng ta vẫn chưa trải qua đêm tân hôn đúng không?”

Những ngón tay thon dài sượt qua mái tóc nàng và nhanh chóng chạm vào phía trước chiếc váy xộc xệch của nàng.

“Nếu cô muốn, bây giờ ta có thể làm điều đó.”

Hắn chậm rãi tháo dải lụa trước ngực Julia. Ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt nàng.

Julia nín thở, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tiến lại gần. Nhưng nàng không hề cảm nhận được bất kỳ ham muốn nào trên khuôn mặt đó.

Không có một chút kích động nhất thời nào, cũng không phải là đang nỗ lực hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng. Đó chỉ là thái độ muốn tìm hiểu phản ứng của nàng mà thôi.

Fernan nhìn Julia đang cứng đờ, nhếch miệng.

“Ta không hiểu tại sao cô lại trưng ra bộ mặt này. Đây không phải điều cô muốn khi đề cập đến việc đã kết hôn rồi sao?”

Giọng nói lạnh lùng của hắn lọt vào tai nàng, khiền nàng lạnh hết cả sống lưng.

“Em chỉ muốn nói chuyện, vậy thôi. Em không đến đây để hi vọng điều gì đó như thế này.”

Julia xấu hổ lẩm bẩm, thở ra. Đột nhiên, đầu nàng đau nhói như bị dao đâm vào.

Hàng lông mi run rẩy, Julia thở hổn hển, cố nói.

“Nếu chàng có thời gian… em muốn hỏi liệu chàng có muốn cùng em đến thăm nhà cha mẹ em không. Là mẹ em mời, xin chàng…”

Tầm nhìn của nàng mờ đi trong giây lát, nhanh chóng khẽ đẩy bộ ngực rắn chắc trước mặt ra.

Trái với suy nghĩ của nàng, Fernan đứng dậy. Bóng đen khổng lồ bao quanh người nàng nhanh chóng biến mất.

“Em sẽ đi đây…”

Sau khi ngồi dậy bước ra khỏi giường, Julia loạng choạng ngã xuống thảm. Cơn đau đầu khiến nàng khó giữ được thăng bằng.

Fernan nhìn cô từ trên xuống dưới nhiều lần, bực bội vò tóc.

Sau đó hắn bế Julia đang ngồi dưới sàn lên.

“Cô cứ ở đây. Ta đi.”

Bằng một giọng ảm đạm, Fernan đặt Julia xuống giường, sau đó bước ra khỏi phòng. Có lẽ là nàng đã nhìn lầm, nhưng có vẻ chàng đã bối rối như vừa phạm lỗi gì đó vậy.

Julia nhìn bóng lưng Fernan rời đi và nhanh chóng nhắm mắt lại.

***

Chiều hôm sau, một cỗ xe ngựa lạch cạch rời khỏi lâu đài.

Tiến vào trung tâm thành phố, cỗ xe đi dọc theo quảng trường và nhanh chóng đi vào quận Mare, nơi tập trung nhiều dinh thự.

Julia nhìn ra ngoài cửa sổ, đắm chìm trong ánh mặt trời, sau đó hướng mắt về phía khác.

Đối diện nàng, Fernan đang ngồi khoanh tay và nhắm mắt.

Julia bối rối nhìn cảnh tượng đó một lúc.

Sáng nay, khi nàng thức dậy trên giường của Fernan, Julia nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cảm xúc phức tạp.

Khi nàng mang theo tâm trạng chán nản bước ra khỏi phòng, Julia nghe được những lời nói của Fernan thông qua người hầu.

“Phu nhân, Đại Công tước nói là Ngài ấy sẽ cùng Người đi gặp Hầu tước sau khi hoàn thành xong công việc buổi sáng.”

“Chàng ấy nói vậy sao?”

Julia không thể giấu được vẻ kinh ngạc. Nàng đã không mong đợi anh sẽ làm theo những gì mình yêu cầu. Nàng buộc phải hỏi vì Nữ Hầu tước gây áp lực, nhưng không giống nàng, Fernan có một lịch trình dày đặc. Nàng biết anh đã không có thời gian nghỉ ngơi trong lúc ở thủ đô do có nhiều cuộc họp cho lễ kỉ niệm Quốc khánh sắp tới. Nhưng quan trọng hơn hết là hôm qua anh đã đối xử rất lạnh nhạt với nàng.

Nàng thậm chí còn khá bối rối khi một người đàn ông bận rộn như vậy lại dành thời gian cho mình. Julia quan sát Fernan, không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Đúng lúc đó, đôi mắt đang nhắm nghiền từ từ mở ra.

“A, em xin lỗi.”

Nghĩ rằng mình đã bị bắt gặp nhìn trộm, Julia theo phản xạ nói xin lỗi, nhưng Fernan không nói gì. Sau khi nhìn vào mắt nàng, hắn thấp giọng nói.

“Thân thể cô đã ổn hơn chưa?”

Julia, hai mắt mở to, ngây ngô gật đầu.

“... Vâng, em khỏe rồi.”

Ánh mắt của Fernan lập tức cụp xuống trước câu trả lời của nàng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như thường ngày.

Nhưng liệu đó có phải là ảo ảnh không? Dường như Fernan có vẻ khá quan tâm nàng.

Julia cúi đầu cắn môi, biểu cảm biến hóa.

Nàng cảm thấy hơi lạ.