Chương 59

Fernan hơi nghiêng đầu nhìn Đức vua, rồi sau đó liếc nhìn qua con gái của Tử tước Cerevis.

Hắn chợt nhớ đến một chuyện.

Cerevis là một gia tộc đã từng bị đẩy khỏi khỏi thủ đô hai năm trước. Bọn họ hoạt động rất tích cực trong thế giới ngầm. Một tay buôn thuốc được một số quý tộc bẩn thỉu bí mật ủng hộ. Một nhà thổ hoạt động trái phép trên các con phố đêm ở ngoại ô thủ đô. Đứng đằng sau tất cả Tử tước Cerevis. Fernan biết được nguồn tin này khi đang xác định nguồn gốc của lọ thuốc mà Hầu tước Elody đã từng đưa cho Julia.

Fernan kết thúc suy nghĩ của mình, nhanh chóng nở một nụ cười.

“Con không biết phải làm sao vì Người đã hết lòng vì đứa cháu trai này.”

Đức vua ngạc nhiên trong giây lát trước thái độ nhẹ nhàng của Fernan.

“Con giống như con trai của ta nên điều này là lẽ đương nhiên mà.”

Nghe thấy những lời này, Fernan thoáng nhếch miệng. Ngay sau đó hắn ẩn ý nói.

“Tuy nhiên con không biết rằng Tử tước Cerevis cũng là gia đình với Người đấy.”

Nói xong, hắn liếc qua người phụ nữ đang ngồi yên lặng. Người phụ nữ bẽn lẽn đáp lại với một nụ cười hy vọng. Fernan hơi nhíu mày khi nhìn thấy cảnh tượng đó, lại hướng ánh mắt về phía Đức vua.

“Vậy con có thể cho rằng Bệ hạ chính là người đứng sau thị trường chợ đen do Tử tước Cerevis quản lý không?”

Quả nhiên Đức vua bắt đầu ấp a ấp úng mở miệng. Ông ta đang cố giữ bình tĩnh.

Fernan nhìn cảnh tượng thú vị này một lúc, rồi lại tiếp tục chậm rãi nói.

“Con đã rất tò mò. Làm thế nào mà Tử tước Cerevis, người đã bị đẩy ra khỏi thủ đô, lại có thể quản lý một tổ chức có quy lớn như vậy? Bây giờ thì câu hỏi đó đã được giải quyết.”

Một Tử tước không có quyền lực không thể nào thâm nhập sâu vào thế giới ngầm nếu không có người đứng đằng sau hỗ trợ.

“... Ta hoàn toàn không hiểu Đại Công tước đang nói gì.”

Fernan ngồi thẳng lên, đáp lại.

“Vậy sao? Nếu vậy thì con sẽ công khai chuyện này ngay và tìm ra thủ phạm thực sự.”

Sắc mặt lúc này của Đức vua chợt cứng đờ. Con gái của Tử tước Cerevis cũng đang run rẩy. Fernan nhìn một lượt hai người bọn họ, rồi đứng lên.

“Nếu Người vẫn chưa tin, con sẽ lập tức cử người về lãnh thổ và giao danh sách các giao dịch bất hợp pháp mà con phát hiện được cho Cục Kiểm tra.”

“Khoan, đợi đã.”

Đức vua lo lắng nắm lấy tay vịn của ngai vàng và gật đầu với người hầu. Người hầu tiến đến trước mặt người phụ nữ đang ngồi như tượng. Người phụ nữ bị ép phải đứng lên, bước ra khỏi phòng như thể bị lôi đi.

Khi cánh cửa đóng lại, Đức vua không thể kìm nén cơn giận mà hét lên.

“Đại Công tước sao có thể kiêu ngạo như vậy? Sao anh dám bêu xấu ta bằng những lời lẽ vô căn cứ như vậy hả!”

“Bêu xấu sao…”

Fernan lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.

“Bệ hạ, con là một trong những người mong muốn Đế quốc được yên bình.”

“Có ý gì?”

Như đang nhìn thấy mầm mống của một sự nổi loạn, Đức vua lườm Fernan bằng đôi mắt rực lửa. Fernan không né tránh ánh mắt đó, tiếp tục nói.

“Người nghĩ những vết nhơ của Người mà con đã im lặng trước đây sẽ chỉ dừng lại ở một chuyện này thôi sao?”

Cho đến hiện tại, những hành vi sai trái của Đức vua vẫn chưa bị lộ ra. Nhưng dù cho ông ta có đóng giả như một vị thánh thì Fernan cũng nắm trong tay rất nhiều chuyện xấu của ông ta.

Chính xác để dành cho một ngày như thế này đây.

“Vì vậy sẽ có ích cho cả hai nếu Người không tham dự vào chuyện hôn nhân của con nữa.”

“Anh, anh…!”

“Làm ơn, con yêu cầu sự hợp tác của Bệ hạ để con có thể tiếp tục trung thành với Đế quốc đến tận cùng.”

Từng chữ một chậm rãi vang lên, Đức vua bắt đầu run sợ. Mặc dù Fernan cho đến bây giờ vẫn chưa phục tùng nhưng ít nhất cũng không có làm trái ý của ông ta. Vì vậy Đức vua dù có nghi ngờ ý định thực sự của Fernan, nhưng ông ta vẫn cho là mọi chuyện sẽ theo ý mình.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Fernan giống như đã không còn nơi nào để quay đầu. Một kẻ điên với ánh mắt như sẵn sàng chết vì tội phản quốc. Khóe miệng Đức vua run run, không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.

Một khi Fernan bắt đầu hành động như một kẻ điên, sẽ không có lợi gì cho ông ta cả.

Fernan rời khỏi phòng, không do dự cất bước đi. Dù bản thân mới vừa tạo ra một cơn bão lớn, vẻ mặt của Fernan vẫn không có cảm xúc gì.

Hắn chỉ muốn rời khỏi Cung điện Hoàng gia này ngay lập tức. Đây là nơi chứa đựng ký ức tuổi thơ của hắn. Hắn đã sống ở nơi này đến năm mười lăm tuổi. Nhưng hắn không có ý định đắm chìm trong hoài niệm vì những ký ức hắn có ở nơi đây không có gì tốt đẹp cả.

Từ sau khi cha hắn qua đời trong một vụ tai nạn, Fernan đã luôn là một cái gai trong mắt những người ở đây. Người chú đột ngột lên ngôi sau cái chết của cha hắn, kể từ đó đã luôn lo lắng, suy tính cách để hạ bệ cháu trai của mình. Đức vua lo sợ rằng đứa cháu nhỏ tuổi của mình, người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sẽ khiến ông ta đánh mất ngôi vị của mình.

Mỗi lần trong Cung điện tổ chức tiệc lớn, địa vị của Fernan ngày càng trở nên mơ hồ. Đức vua miễn cưỡng cho Fernan đi cùng trong đoàn tùy tùng của mình. Có đôi lúc ông ta sẽ khôn khéo trút cơn giận lên đứa cháu nhỏ giữa sảnh tiệc. Mẹ của hắn không thể chịu đựng được tình cảnh này, trước mỗi bữa tiệc đều sẽ dẫn hắn đến trước một chiếc tủ nhỏ.

“Nếu con ở yên đây, sẽ không ai có thể tổn thương con được nữa.”

Phải chăng đó là lý do mà việc chui vào tủ quần áo trước mỗi bữa tiệc đã trở thành một thói quan của hắn chăng? Dù cho sau này mẹ hắn qua đời lúc hắn khoảng mười tuổi cũng vậy.

Đối với hắn, cái tủ tồi tàn, nơi không ai lui tới lại là nơi thoải mái nhất khi còn nhỏ. Thậm chí trước ngày ra chiến trường, hắn đã ngồi trong đó, nghĩ về tương lai của bản thân. Ở sảnh tiệc phía xa đang có một buổi tiệc được tổ chức để cầu nguyện cho Quân đội Hoàng gia tham chiến thắng lợi.

Nhớ lại ngày hôm đó, bước chân Fernan chợt khựng lại. Bởi vì một mảnh kí ức nhỏ bé đã chôn sâu trong một góc tâm trí hắn đột nhiên bật ra.

Khi đó hắn đã gặp được một người. Là một đứa trẻ…

Đôi mắt Fernan khẽ nheo lại.

Một căn phòng tồi tàn không ai bước vào ngoại trừ hắn, lần đầu tiên có một người khác.

Cánh cửa đóng sầm lại và tiếng nức nở tràn ngập căn phòng. Trước tiếng khóc thảm thiết đó, nỗi đau khi Fernan nghĩ đến cái chết đang đợi mình, chợt tan biến ngay lập tức. Vì vậy, hắn đã đi đến phía cô gái nhỏ. Có lẽ dáng vẻ khóc một mình của cô bé chồng lấp với hình ảnh thời thơ ấu của hắn. Nên hắn đã chìa tay ra và ở cạnh cô bé đến khi cô bé ngừng khóc. Cuối cùng hắn đã nói tên mình cho cô bé ấy.

Bước chân của Fernan hoàn toàn ngừng lại, đôi mắt hắn bắt đầu run rẩy.

Ký ức xưa cũ mà hắn chưa bao giờ nhớ đến. Khuôn mặt của đứa trẻ ấy dần dần hiện rõ trong tâm trí hắn. Hai mắt ngập nước. Tóc nâu gợn sóng nhẹ. Cô bé nắm chặt lấy tay hắn, ngước nhìn hắn.

“Anh có thể cho em biết tên được không…?”

“Fernan.”

“Nếu có ngày chúng ta gặp lại nhau, lúc đó em sẽ cho anh biết tên của em.”

Sau nhiều năm trôi qua, cô gái ấy vẫn giữ lời hứa khi gặp lại hắn lần nữa.

“Tên của em là Julia.”

“Chàng có nhớ không? Chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi…”

Vào ngày kết hôn của họ, Julia đã hỏi liệu hắn có còn nhớ ngày đó không.

Fernan ôm trán, không biết phải bày ra cảm xúc gì. Ngay từ đầu Julia vẫn luôn nhớ rõ hắn. Dù cho hắn đã không còn nhớ đến ký ức nhỏ đó nữa.

Fernan cúi đầu, ánh mắt trống rỗng. Có phải đối với nàng, ký ức về ngày hôm đó trân quý đến nỗi nàng không thể nói được lời nào với người đàn ông đã tổn thương nàng rất nhiều không?

Ngay từ đầu, hắn đã như một kẻ ngu đã đóng cửa trái tim mình…

Lúc này, hắn thấy trái tim của mình như đã rơi xuống vực sâu không đáy. Khi hắn phát hiện ra Julia là con ngoài giá thú, hắn cho là bản thân đã hiểu tại sao cách hành xử của nàng lại yếu ớt như vậy. Nhưng hắn không thể nào biết được Julia đã chịu nhiều tổn thương hơn hắn nghĩ.

Hắn không biết chính nàng là người đã phải khóc lóc chịu đựng vì sinh ra là con ngoài giá thú, bị nhốt trong căn phòng nhỏ mà không được dự tiệc.

Cảm xúc trong lòng hắn sục sôi. Tim hắn bắt đầu đập điên cuồng.

Fernan nhăn mày đau đớn và siết chặt lấy cổ áo.