Chương 62

Cedric đã đến Richel, đoàn tụ cùng với Gabrielle trong một dinh thự ở đó. Sau khi xác nhận bọn trẻ và Gabrielle đều an toàn, Cedric đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Họ đang sống rất thoải mái. Dinh thự rộng lớn và còn có cả người hầu. Cedric đã nghĩ là Đại Công tước chỉ cho họ một nơi đơn giản để sinh sống, nhưng dường như anh ta còn quan tâm đến tiện nghi của họ nhiều hơn mong đợi.

“Cedric, người đã giúp chúng ta là chồng của Julia đúng không?”

Gabrielle nhỏ giọng nói. Bà ấy rất tinh ý.

Cedric gật đầu, vẻ mặt phức tạp.

“.. Vâng con nghĩ là vậy.”

“Được rồi.”

Gabrielle lo lắng nói tiếp.

“Vì anh ta đối xử với chúng ta rất hào phóng, nên chắc chắn cũng đang đối xử tốt với Julia.”

“...”

“Nhưng ta đang lo cho sức khỏe của con bé.”

Cedric gật đầu. Nếu tâm trí của Julia căng thẳng, thân thể của nàng cũng sẽ không được thoải mái. Vì vậy Cedric hi vọng Julia được yên ổn ở đó.

Có thể sẽ khó khăn…

Cedric thở dài, kéo nhẹ khóe miệng.

“Gabrielle, nếu người biết được Julia đang ở đâu, xin hãy báo cho con.”

“Được rồi, đừng lo lắng và quay về đi. Ta sẽ viết thư cho con.”

Bây giờ Cedric không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi Julia liên lạc với mình trước.

Cedric vô cùng đau khổ vì cảm thấy bản thân thật vô dụng. Đồng thời, anh ta cũng cảm thấy nỗi xấu hổ tràn ngập trái tim mình. Lẽ ra chỉ có lo lắng cho Julia, nhưng cảm xúc đó lại bị trộn lẫn với một thứ khác không mấy dễ chịu chút nào.

Cedric sợ Julia lại rung động trước Đại Công tước. Anh ta lo sợ nàng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Tất nhiên là hiện tại Julia không muốn ở lại bên cạnh Đại Công tước nữa. Nhưng không hiểu tại sao trong lòng Cedric lại cảm thấy mơ hồ.

Bước ra khỏi dinh thự, Cedric ngắm nhìn khung cảnh mùa xuân đang tràn ngập. Ngay cả vào một ngày đẹp trời như thế này, trái tim Cedric vẫn cảm thấy vô vọng.

Anh ta nhớ lại những ngày đi dạo cùng với Julia. Những lúc họ cười và nói về những điều nhỏ nhặt trong gió chiều ở tu viện.

Trái tim chợt run rẩy. Cedric cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu.

***

Trong lúc đó, cảm xúc của Julia lại đang rất hỗn loạn. Nàng đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này, nhưng quyết tâm của nàng lại đang dần sụp đổ.

Julia đi dọc con đường, nhìn về phía khu rừng phía xa. Nếu đi qua khu rừng đó, sẽ thấy được sườn núi dựng đứng. Và nếu đi xuống phía dưới, nàng sẽ tìm thấy một con đường dẫn đến thị trấn.

Nàng đã ghi nhớ lối thoát. Nếu nàng lấy cớ đi ra ngoài để xuống núi, có lẽ nàng có thể trốn thoát được.

Nhưng…

Julia cụp mắt xuống, vẻ mặt có phần phức tạp. Đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng động.

Bị giật mình bởi tiếng sột soạt, Julia quay lại. Hai mắt nàng mở to, vì có một con ngựa trắng đang tiến lại gần nàng.

Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.

“Đây là một giống ngựa hiền, anh chàng sẽ nghe lời nàng thôi.”

Julia giật mình quay lại, nhìn thấy Fernan đang đứng đó.

Fernan tiếp tục bình thản nói.

“Nó dùng để cho việc đi dạo vì vậy chắc chắn sẽ hợp với nàng.”

Julia lại nhìn về phía con ngựa trắng một lần nữa. Nó đang cúi đầu lặng lẽ gặm cỏ.

“Đây có phải là con ngựa mà tôi đã nhìn thấy ở khu vực trung tâm thị trấn ngày hôm đó không?”

Julia thì thầm. Fernan tiến lại gần nàng hơn một chút.

“Giống ngựa đó không được tốt lắm nên ta đã mua ở nơi khác.”

Nghe thấy vậy, Julia nhìn kĩ con ngựa. Màu mắt của nó đúng là có khác biệt so với lúc đó. Con ngựa trắng này có một đôi mắt xanh nhạt. Bộ lông trắng mềm phát ra tiếng sột soạt vui tai. Trong một khoảnh khắc Julia đã bị thu hút bởi nó nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại và nhìn Fernan.

“... Tôi không biết cưỡi ngựa. Cho nên tốt hơn hết là anh nên mang nó trở về chỗ cũ đi.”

Rồi nàng lặng lẽ rời mắt khỏi con ngựa.

Julia đã nhận được rất nhiều thứ từ Fernan. Những đồ xa xỉ mà nàng thậm chí còn không hề mong muốn. Tất cả những thứ đó sẽ không thuộc về nàng một khi nàng rời khỏi nơi đây. Hơn hết là nàng không muốn nhận thêm bất cứ thứ gì từ Fernan nữa.

Ngay lúc nàng định quay người đi, một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Ta đã đưa cho nàng rồi thì sẽ không cần trả lại.”

“...”

“Nếu nàng không biết cách thì nàng có thể học mà.”

Julia ngừng bước, nhìn Fernan cầm dây cương dắt con ngựa lại gần nàng.

“Nếu nàng không cưỡi thì con ngựa này sẽ thành ra vô dụng và bị nhốt vào trong chuồng ngựa thôi.”

Julia ngước nhìn Fernan. Nàng không thể nói được là Fernan đang đe dọa mình hay chỉ đơn giản là tường thuật lại.

Trong lúc đó, con ngựa trắng đã tiến lại gần đến chỗ nàng. Julia bất giác đưa tay ra chạm vào nó. Khi nàng cẩn thận xoa bộ lông trắng của nó, con ngựa lại hí vang lên. Như thể đang nói nó rất thích.

Giống như Fernan đã nói, có vẻ như nó là một giống ngựa hiền.

Đôi mắt xanh của Julia bắt đầu lấp lánh.

“Thử một lần đi.”

Fernan nhìn nàng chăm chú, gợi ý.

“Cái đó…”

Julia do dự. Fernan tiến thêm một bước lại gần, nhìn xuống nàng như thể đang mời thêm lần nữa. Trong lúc Julia đang cắn môi suy nghĩ, tay vẫn không rời khỏi con ngựa, Fernan đã cúi xuống. Nàng nhìn khuôn mặt đang tiến lại gần của Fernan, còn chưa kịp hoảng hốt thì cả người đã bị nhấc bổng lên. Sau khi định thần lại thì Julia đã ngồi trên yên ngựa, nhìn xuống Fernan.

Fernan nắm lấy cánh tay của nàng và giúp nàng điều chỉnh lại tư thế bị nghiêng. Julia bất giác nắm lấy dây cương trong tay. Đây là lần đầu tiên nàng một mình ngồi trên lưng ngựa. Người nàng cứng đờ, siết chặt lấy sợi dây.

Fernan nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Julia, nhẹ nhàng trèo lên yên. Cánh tay của hắn nhanh chóng đỡ lấy người nàng.

“Không sao đâu. Dùng chân đá nhẹ vào thắt lưng ngựa một chút đi.” Fernan nói, tay cầm lấy dây cương.

Julia hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng dùng chân đá nhẹ như lời Fernan nói. Ngay sau đó con ngựa bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Nàng ngồi thẳng lên và nhìn về phía trước. Cơ thể to lớn của Fernan ở phía sau đỡ lấy nàng đã giúp nàng ổn định hơn.

Có lẽ là do tầm nhìn cao hơn, nên khung cảnh quen thuộc hàng ngày trông đã khác đi.

Dưới bầu không khí thoáng đãng này, sự căng thẳng của nàng dần dần biến mất.

Fernan cảm nhận được cơ thể của Julia đã thả lỏng hơn, nhẹ nhàng nói.

“Cưỡi ngựa không khó, nàng sẽ rất nhanh học được thôi.”

“...”

“Nếu nàng muốn, ta sẽ thường xuyên dạy cho nàng.”

Julia nghĩ rằng giọng nói vang lên sau lưng nàng thật lạ lẫm. Nàng không thể phủ nhận được nó rất êm ái và nhẹ nhàng.

Julia cắn môi, nhìn xuống bàn tay to lớn của Fernan đang bao trọn lấy tay nàng. Những ngón tay thon dài, dường như có vài vết chai. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn kĩ bàn tay của Fernan như vậy.

Trong lúc cứ nhìn đôi bàn tay ấy, nàng chợt nhớ đến những kí ức xưa. Cái ngày mà lần đầu tiên họ gặp nhau. Nàng nhớ bản thân đã nắm lấy bàn tay này rất lâu.

Julia chợt tự hỏi liệu Fernan vẫn còn không nhớ ngày đó sao. Vì vậy nàng bất giác cất tiếng nói.

“Thưa Ngài.”

Nghe thấy giọng nói nhỏ của nàng, Fernan hơi cúi đầu.

“Ngài có còn nhớ không? Trong quá khứ, Ngài đã từng nắm tay tôi như thế này…”

Nhưng nàng không nói tiếp thêm nữa. Bởi vì nàng nghĩ điều này là vô ích thôi. Nàng không cần phải nhớ lại cái ngày hôm đó nữa, và nàng cũng không cần thiết phải nhắc Fernan.

Nghĩ như vậy, Julia không nói gì nữa. Fernan chợt siết chặt lấy tay nàng.

“Ta nhớ rõ. Tất cả mọi chuyện.”

“...”

Julia giật mình, chớp chớp mắt. Trong lúc đó, giọng nói của Fernan vẫn tiếp tục vang lên.

“Nàng sẽ nói cho ta biết tên của nàng khi chúng ta gặp lại nhau.”

Giọng nói trầm thì thầm bên tai nàng. Vai nàng khẽ run lên.

“Nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại nhau, em sẽ nói cho anh biết tên của em.”

Julia cúi đầu xuống.

Nhưng khi họ gặp lại nhau lần nữa, Fernan đã nói là không hề nhớ ra nàng. Vậy cho nên đã từng có lúc nàng không biết liệu chàng trai mình gặp lúc đó có thật sự là Fernan hay không nữa. Bởi vì khi họ gặp lại, anh không giống như dáng vẻ mà nàng đã mong nhớ và khắc họa hàng nghìn lần. Mà là một người lạnh lùng vô tâm.

Hiện tại nàng đã có thể chắc chắn đây là người mà nàng đã gặp lúc đó rồi.

Nàng không hề có ý định gán ghép ý nghĩa gì, nhưng nàng cảm thấy hơi lạ lẫm.

Trong lúc Julia cúi thấp đầu xuống, Fernan không nói gì mà chỉ nắm chặt lấy tay của nàng. Và Julia cũng không hất tay hắn ra như thường lệ. Thay vào đó, nàng khẽ thì thầm.

“Tôi muốn được chạy nhanh hơn một chút.”

Nàng không muốn bị nhấn chìm trong những cảm xúc đang khẽ cào lên trái tim của mình nữa. Nếu chạy nhanh hơn một chút, có lẽ nàng sẽ có thể quên đi thứ cảm giác đó chăng.

Fernan đáp lại.

“Được thôi.”

Fernan vung nhẹ dây cương. Con ngựa đổi hướng, nhanh chóng tăng tốc.

Julia cảm nhận được làn gió sượt qua mặt còn cánh tay của Fernan thì vững vàng đỡ lấy cơ thể của nàng.

Gió thổi mát mẻ, sau lưng lại là hơi ấm của người đàn ông.

Họ cứ cưỡi ngựa như vậy trong một khoảng thời gian.

Nhưng những cảm xúc thì dường như chưa bao giờ nguôi ngoai.