Chương 64

Gabrielle và bọn trẻ đang ở Richel, một trong những lãnh thổ của Fernan. Trên đường đi đến đó, Julia lo lắng nắm chặt hai tay.

Mọi người liệu vẫn khỏe mạnh, không bị thương gì chứ? Có lẽ bọn trẻ sẽ bị tổn thương do chiến tranh…

Bao nhiêu lo lắng choán lấy tâm trí của nàng.

Cỗ xe ngựa chẳng mấy chốc đã vượt qua trạm kiểm soát. Sau khi vào vùng ngoại ô của ngôi làng, xe ngựa di chuyển thêm một đoạn nữa và một lối vào dinh thự dần hiện ra. Fernan bước xuống đầu tiên, đưa tay về phía nàng.

Khi nàng cầm tay Fernan bước xuống, một người đàn ông tiến đến và cúi đầu chào. Dường như là người trông coi nơi này. Trước khi nàng đi vào trong dinh thự, một bóng người đã nhảy ra.

“Julia!”

Những đứa trẻ lao đến và bám lấy Julia. Julia mừng rỡ, khuỵu gối xuống ngang với tầm mắt chúng.

“Các em…’

Nàng cảm thấy như mình sắp khóc. Julia cố kìm lại, ôm chặt lấy những đứa trẻ.

“Julia, sao chị đến muộn vậy? Chị lại ngã bệnh nữa sao?”

“Không được đâu. Em ghét phải thấy Julia ngã bệnh.”

Những đứa trẻ thút thít nhìn nàng. Thật may là tất cả đều rất khỏe mạnh. Julia thở phào nhẹ nhõm và vuốt tóc một đứa trẻ đứng cạnh.

“Chị không có bị thương. Xin lỗi vì đã đến muộn.”

“Julia đang khóc sao? Mắt chị đỏ lên hết rồi kìa.”

Rosemary đưa tay ra chạm lên khóe mắt của nàng. Julia cười nhẹ và ôm lấy Rosemary.

Trong lúc nàng đang trò chuyện với bọn trẻ, Gabrielle đến sau, hào hứng nói.

“Ôi, ta nghe là con sẽ đến đây, nhưng ta không nghĩ con lại đến sớm như thế này.”

“Gabrielle.”

Julia đứng lên và nắm lấy bàn tay của Gabrielle. Hai mắt Gabrielle hơi ươn ướt, lo lắng nói.

“Con có bị thương ở đâu không? Vẫn ổn chứ?”

Gabrielle vội nhìn khắp người nàng. Julia gật đầu.

“Con không sao. Không có vết thương nào cả.”

“Được rồi, được rồi. Ta mừng khi thấy con vẫn an toàn…”

Gabrielle lau nước mắt bằng đôi bàn tay nhăn nheo, nhìn về phía sau Julia.

“Nhân tiện, người đi cùng con lúc nãy…”

Nghe thấy vậy, Julia quay đầu lại, bất ngờ khi không nhìn thấy Fernan.

Anh ta đi rồi sao?

Ánh mắt Julia phức tạp nhìn khoảng sân trống rỗng.

Sau khi quay đầu lại, nàng tiến vào trong dinh thự. Dinh thự rộng lớn hơn nàng đã nghĩ và bên trong rất ngăn nắp. Julia không khỏi có chút kinh ngạc.

“Chúng ta đã được đối xử rất tốt, ta không biết nên làm thế nào nữa.”

Gabrielle dõi theo ánh mắt đang nhìn xung quanh của Julia và nói thêm.

“Người đàn ông đi cùng con là người đã giúp đỡ chúng ta đúng không?”

“... Vâng đúng vậy.”

Julia trả lời với vẻ mặt phức tạp khi nàng bước lên đến bậc thang cuối.

Ngay khi nàng tiến vào phòng khách, một người hầu đã mang một ít thức ăn nhẹ lên.

Julia do dự, từ từ nói.

“Gabrielle, những người khác…”

Gabrielle khẽ gật nhẹ đầu, hiểu Julia đang định hỏi gì.

“... Đúng vậy. Chúng ta là những người duy nhất còn sống sót.”

Gabrielle im lặng, thở dài. Trên trán bà xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn mới, có lẽ vì đã trải qua một quãng thời gian khó khăn.

“Không chỉ có tu viện mà toàn bộ ngôi làng đều bị thiệt hại nặng nề. Nếu không nhờ các kỵ sĩ đã cứu chúng ta…”

Julia hơi hạ mắt xuống, im lặng lắng nghe những lời của Gabrielle. Có lẽ các kỵ sĩ Gabrielle nói đến là người của Fernan.

“Julia, con vẫn ổn chứ?”

Gabrielle lo lắng hỏi. Julia mấp máy môi.

“Thực ra, con không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau khi con rời khỏi tu viện…”

“Ôi Chúa ơi, có lẽ con đã bị sốc rất nhiều.”

Gabrielle vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, thở dài.

“Đó là một thảm họa, tốt nhất là nên quên nó đi. Làm thế nào chuyện như vậy lại xảy ra với một đất nước được Chúa ban phước cơ chứ?”

Gabrielle lắc đầu như muốn rũ bỏ mọi đau khổ, lại tiếp tục nói.

“Đúng rồi, ta cũng nên báo cho Cedric biết tin. Ắt hẳn nó đang rất lo lắng cho con.”

“Cedric vẫn an toàn chứ?”

“Ừ, may là những linh mục đã được các thánh sĩ bảo vệ trong đền trung tâm.”

Lúc này Julia mới nhẹ nhõm hơn.

Họ đã trò chuyện rất nhiều trong một khoảng thời gian dài.

Gabrielle nói với Julia từng chuyện một về cuộc sống ở dinh thự này. Bà nói rằng thức ăn, quần áo đều được cung cấp rất nhiều. Và bác sĩ cũng thường xuyên ghé đến để kiểm tra sức khỏe cho bọn trẻ và Gabrielle. Đặc biệt, bọn trẻ ngày nào cũng chơi đùa rất vui vẻ, vì đây là lần đầu tiên chúng được sống trong một dinh thự rộng lớn như vậy.

Julia im lặng lắng nghe Gabrielle, vẻ mặt như không biết phải nên làm gì. Gabrielle để ý thấy nàng liếc nhìn ra phía cửa và gợi ý.

“Con có muốn cảm ơn cậu ấy không? Cậu ấy là ân nhân của ta, nhưng ta vẫn chưa có cơ hội được gặp mặt.”

“À.. vâng… được ạ.”

Julia gật đầu. Gabrielle nói phải đi kiểm tra bọn trẻ và đứng dậy trước.

Sau khi Gabrielle rời khỏi, Julia rơi vào trầm tư. Một lúc sau, nàng bước ra khỏi phòng.

“Ừm, Đại Công tước đang ở đâu vậy?”

Julia hỏi một người hầu đang đứng cạnh cửa. Người hầu đó đáp lại một cách lễ độ.

“Ngài ấy đã đến phòng đọc sách ở tầng ba. Tôi sẽ dẫn Phu nhân đến đó.”

Julia từ từ cất bước theo sau người hầu.

Trong lúc nàng bước lên những bậc thang, tâm trí nàng rất hỗn loạn. Bởi vì nàng không nghĩ đến Fernan sẽ quan tâm đến bọn họ như vậy. Vì Fernan đã cứu Gabrielle và bọn trẻ, chắc chắn anh cũng đã cứu nàng và mang nàng đến dinh thự đó.

Suốt thời gian qua, nàng đã tưởng rằng bản thân bị ép buộc phải quay trở về cùng với Fernan nên đã cư xử tàn nhẫn. Nhưng tại sao khi nhìn thấy nàng như vậy, Fernan vẫn không nói một lời nào…

“Đây là phòng đọc sách.”

Trong lúc đó, người hầu đã dẫn nàng đến trước cửa phòng, cúi chào rồi rời khỏi.

Đứng trước cửa, Julia do dự một lúc rồi vặn nắm cửa.

Khi bước vào, nàng nhìn thấy bên trong chất đầy những giá sách. Julia đưa mắt nhìn xung quanh và thấy Fernan đang đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

“Thưa Ngài.”

Nghe thấy giọng nói khẽ vang lên, Fernan quay đầu lại.

Sau lưng là ánh nắng phản chiếu, ánh mắt Fernan dịu dàng nhìn nàng.

Julia tiến lại gần hơn.

“Tôi…”

Julia mấp máy môi nhưng không thể nói nên lời. Nàng nên nói lời cảm ơn, nhưng không hiểu sao lại không thể nhìn thẳng vào Fernan được.

Fernan chăm chú nhìn nàng, mở lời trước.

“Nàng có thể ở lại thêm vài ngày nếu nàng muốn.”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Fernan đưa tay ra và vuốt ve mí mắt đang rũ xuống của Julia. Giống như định lau đi những giọt nước mắt của nàng như lần trước.

Khi Fernan chạm vào, Julia ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Fernan.

Lần đầu tiên, ánh mắt của Julia không ẩn chứa gai nhọn nữa mà đã tỏa sáng giống như xưa.

“... Cảm ơn.”

Khóe môi Fernan khẽ giương lên khi nghe thấy lời nói của nàng.

Julia cảm thấy trái tim nàng lại bắt đầu đập rộn rã.

***

Sau đó, Julia đã ở lại dinh thự thêm ba ngày. Nàng dành nhiều thời gian chơi với bọn trẻ và trò chuyện trong những bữa ăn nhẹ cùng với Gabrielle.

Đó là một khoảng thời gian yên bình, như thể nàng đã trở lại quãng thời gian ở tu viện vậy.

Ngày cuối cùng, Gabrielle tiễn nàng, khẽ hỏi.

“Julia, tương lai con dự định làm gì?”

Gabrielle định sẽ rời khỏi nơi này ngay khi tìm được một nơi khác để sống. Họ không thể mắc nợ lâu như thế này được.

“Có lẽ con cũng sẽ không ở đó lâu đâu.”

Julia bình tĩnh trả lời. Ý định rời khỏi vẫn không hề thay đổi.

Nhưng tâm trí nàng thì lại rối bời hơn trước nhiều.

“Dù quyết định của con là gì, hãy cứ nghe theo trái tim mách bảo.”

Không hiểu sao những lời của Gabrielle vẫn còn vang vọng bên tai nàng.

“Được ạ.”

Julia mỉm cười gật đầu, cúi xuống xoa đầu những đứa trẻ đang sụt sịt. Sau khi nàng ôm từng người một và hứa sẽ quay lại sớm, Julia quay người bước đi.

“Gabrielle, con sẽ thường xuyên viết thư cho người.”

“Được rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy báo cho ta, được không?”

Gabrielle không kìm được xúc động, ôm Julia thật chặt.

Và Julia cũng đáp lại cái ôm ấy rất lâu.