Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sẽ Rời Khỏi Ngài, Đại Công Tước À

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, mặt trời mùa hè đã lên. Mùi cỏ tươi xanh mướt phảng phất quanh dinh thự.

“Thưa Phu nhân, là Lockman đây. Tôi có thể vào được không?”

Bác sĩ Lockman đến để kiểm tra định kì. Khi Julia gật đầu cho phép, Melissa tiến đến mở cửa ra.

“Chào buổi sáng. Phu nhân ngủ có ngon không?”

Khuôn mặt của Lockman vẫn luôn ấm áp như mọi ngày. Julia gật đầu và đưa tay ra. Lockman nhanh chóng bắt mạch cho nàng.

Julia nhìn Lockman đang tập trung khám bệnh. Kể từ lúc nàng đến lâu đài Đại Công tước, Lockman đã luôn là bác sĩ điều trị cho nàng. Có lẽ trước khi nàng kết hôn với Fernan, ông ấy chính là người ở bên cạnh anh.

“Mạch của Phu nhân đã bình thường trở lại. Và nhiệt độ cũng vậy. Sức khỏe của Phu nhân dường như đã cải thiện hơn rất nhiều so với trước đây.”

Lockman mỉm cười. Julia hơi do dự nhưng cuối cùng cũng cất lời.

“Lockman, ông bắt đầu trở thành bác sĩ của Đại Công tước kể từ khi nào?”

Lockman hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này. Bởi vì trước giờ Julia không hề hỏi ông ta bất cứ điều gì.

“Đã hơn hai mươi năm rồi. Tôi đã phuc vụ Ngài ấy kể từ lúc Ngài ấy vẫn còn ở trong Cung điện Hoàng gia.”

“Tôi biết rồi…”

Nhận thấy Julia vẫn còn điều muốn hỏi, Lockman nói tiếp.

“Phu nhân có câu hỏi gì về Ngài ấy sao?”

Julia gật đầu. Thật ra từ lâu nàng đã muốn biết về quá khứ của Fernan. Bởi vì nàng tự hỏi liệu có lý do nào khác khiến anh chán ghét nàng mà nàng không biết hay không.

“Tôi muốn biết Ngài ấy đã có cuộc sống như thế nào.”

Tất cả những gì Julia biết là Fernan là cháu trai của Đức vua. Ngay cả khi còn trẻ, anh đã là một kỵ sĩ rất xuất sắc, đã tham gia chiến trường và có đóng góp rất lớn đến chiến thắng của Đế quốc.

Lockman im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc xem có thể nói được bao nhiêu chuyện.

“Thật khó để nói rằng tôi biết hết tất cả mọi thứ, nhưng Đại Công tước… Ngài ấy đã sống một cuộc đời cô độc.”

Fernan, người mà Lockman nhìn thấy lần đầu tiên cách đây hai mươi năm, là một đứa trẻ không thể khóc ngay cả khi bị thương hay đau bệnh. Ông ta vẫn còn nhớ rõ những lời Fernan đã nói trước khi tham chiến.

“Liệu có ai sẽ thấy hạnh phúc nếu tôi sống sót trở về không?”

Lúc nói những lời này, Fernan không hề bi quan hay buồn bã, chỉ có một khuôn mặt bình lặng.

Lockman hồi tưởng lại, lặng lẽ tiếp tục nói.

“Ngài ấy không hề hoàn hảo và mạnh mẽ như cách mà người ngoài vẫn nhìn thấy.”

“...”

“Ngay từ đầu Ngài ấy đã không có gì trong tay.”

Đó là tất cả những gì Lockman có thể tiết lộ.

Khi Lockman ngừng lại, Julia mơ hồ nhìn ông ta.

Một người cô đơn, không hoàn hảo, cũng không hề mạnh mẽ.

Không có gì…

Tất cả đều hoàn toàn trái ngược với những gì Julia nghĩ.

Cho đến tận bây giờ, Julia vẫn nghĩ Fernan là một người đàn ông không sợ hãi bất cứ điều gì. Anh thật cao quý, điều đó khiến nàng trông thật thấp kém… Fernan nên là một người đàn ông như vậy.

Lockman từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn nàng trầm ngâm một lúc.

“Thưa Phu nhân, tôi xin phép được rời đi. Nếu cơ thể Phu nhân có bất kỳ vấn đề gì, hãy liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Lockman cúi người chào và rời khỏi phòng ngủ.

Còn lại một mình trong căn phòng, Julia rơi vào trầm tư.

***

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ.

Nàng lại đột nhiên cảm thấy đau. Rõ ràng Lockman đã nói tình trạng của nàng đã cải thiện hơn. Và thực tế cơ thể của nàng vẫn ổn trong khoảng thời gian này.

Nhưng… bây giờ nàng cảm thấy rất lạ. Julia khẽ chạm lên vầng trán đang túa mồ hôi lạnh.

Trong ngực nàng lại bắt đầu dâng lên một luồng nhiệt nóng.

Sau khi hít thở sâu một lúc, Julia rời khỏi giường. Nàng cảm thấy ngột ngạt và muốn đi ra ngoài một lát.

Ra khỏi phòng ngủ, Julia đi dọc hành lang dài. Khi nàng đi qua cánh cửa dẫn đến khu nhà phụ, một khoảng sân nhỏ xuất hiện.

Julia ngồi trên một băng ghế ở đó và tận hưởng gió mát một lúc. Khi nàng từ từ nhắm mắt lại, nàng chợt nghe thấy tiếng nói chuyện.

“... Đức vua dạo gần đây rất kì lạ.”

Nghe thấy giọng nói khẽ vang lên, đôi mắt Julia hơi hé ra.

“Có vẻ như ông ta đã cử một người khác đến biên giới. Cách đây không lâu, lính gác đã bắt được một kẻ trông giống như tay sai của Đức vua…”

Julia tỉnh táo trở lại. Những người đang nói chuyện dường như là cấp dưới của Fernan. Có lẽ họ không cảm thấy sự hiện diện của nàng, âm thanh trò chuyện vẫn tiếp tục vang lên.

“Bên cạnh đó, có vẻ như Hầu tước Elody lại tiếp tục làm tay sai cho Đức vua…”

Khi nghe thấy tên của cha nàng được vang lên, hai mắt Julia mở to.

“Cách đây không lâu, ông ta đã phái người đến lâu đài để dò tìm tung tích của Ngài ấy.”

“Không ngạc nhiên chút nào. Chỉ vì Phu nhân Đại Công tước đã rời khỏi, không có nghĩa là Hầu tước sẽ im lặng.”

Đức vua, Hầu tước Elody. Julia không biết tình hình trước đó như thế nào. Nhưng nàng có thể nghe thấy sắc thái tiêu cực của những từ này.

Tâm trí mơ hồ của nàng ngay lập tức được đánh thức. Julia lắng nghe kỹ hơn một chút cuộc trò chuyện của họ.

“Đó là điều hiển nhiên. Chắc chắn Đức vua đã phái người giám sát để ngăn cản cuộc liên hôn của Ngài ấy.”

Bọn họ nói thêm một lúc rồi bước vào bên trong.

Âm thanh cuộc trò chuyện hoàn toàn biến mất, nhưng Julia vẫn ngồi yên, thậm chí không thể thở mạnh.

Liên hôn.

Julia nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện giữa các trung úy. Nàng không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng có thể đoán được một phần.

Fernan có một cuộc liên hôn, và để ngăn chặn nó… Đức vua đã cử Hầu tước đến theo dõi Fernan.

Khuôn mặt Julia chợt đanh lại.

Thật ra, không có gì ngạc nhiên khi Fernan là đối tượng cho một cuộc liên hôn. Cả Đế quốc đều biết rằng Phu nhân Đại Công tước đã mất tích, vì vậy việc Fernan chào đón một người vợ mới là lẽ đương nhiên…

Julia bất giác cắn môi, chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Vậy thì tại sao Đức vua lại muốn ngăn cản cuộc liên hôn này của Fernan?

Julia một lần nữa nhận ra Fernan có điều gì đó mà nàng không biết. Theo lời các trung úy đã nói, Đức vua có vẻ thù địch với Fernan. Tại sao? Anh là cháu trai duy nhất của Đức vua mà…

Julia lo lắng nhíu mày.

Tim nàng bất chợt nhói lên.

Julia cuộn tròn người lại và cố chịu đựng cơn đau, bám chặt vào tay vịn của băng ghế. Cơ thể nàng bắt đầu run bần bật. Một lúc sau, Julia lảo đảo đứng lên.

Tâm trí của nàng đang rất hỗn loạn, rất nhiều suy nghĩ đang tuôn ra cùng một lúc.

***

“Phu nhân đang nghĩ gì vậy?”

Julia không đáp lại. Vài tiếng đồng hồ trôi qua nhưng nàng vẫn chỉ cụp mắt xuống, thẫn thờ ngồi đó.

Melissa không hề biết chuyện gì đã xảy ra, cẩn thận hỏi, nhưng Julia không hề nghe thấy. Lúc này trong đầu nàng đang chằng chịt những suy nghĩ rối rắm.

Nàng đã cố suy luận nhưng những gì nàng nghĩ ra đều có giới hạn. Nhưng ít nhất có một điều mà nàng chắc chắn. Mối quan hệ giữa Đức vua và Fernan không được tốt. Và cha nàng thì lại đứng ở giữa.

Nếu nghĩ lại… có thể dễ dàng nhận ra. Hầu tước từng ép nàng phải sinh con cho Fernan, đến mức giống như ám ảnh về việc đó. Chỉ đến khi đó cuộc hôn nhân của nàng mới có thể bền chặt. Và Fernan đã cảnh giác với nàng ngay từ đầu.

Là vì gia đình của mình.

Suy cho cùng, sở dĩ ngay từ đầu Fernan không muốn nàng làm vợ, có lẽ là bởi vì anh đúng là đang trong một cuộc hôn nhân mà bản thân không hề mong muốn.

Trước đây, nàng đã vội vã muốn có được tình cảm của Fernan mà chưa bao giờ thật sự suy nghĩ thấu đáo về hoàn cảnh của anh.

Bàn tay đặt trên bàn của Julia chợt cứng lại. Cảm giác thực tế đột ngột ập đến.

Nhưng chỉ vì biết được lý do không có nghĩa là nàng có thể hiểu cho hành vi khắc nghiệt của Fernan đối với mình.

Nhưng nàng đã biết được rằng vì sự mất tích của mình mà cha nàng càng có ác cảm với Fernan hơn. Và vào lúc này, nàng thật sự không hiểu. Tại sao Fernan lại đi tìm nàng? Tại sao bây giờ lại muốn nàng ở lại bên cạnh?

Có phải do Fernan cảm thấy hối hận không?

Dù là vậy…

Dù sao thì nàng cũng không thể quay lại lâu đài Đại Công tước được nữa. Thậm chí ngay cả Fernan cũng không hề nói rằng nàng cần phải trở lại vị trí Phu nhân Đại Công tước.

Được rồi, vậy thì…

Julia bất giác siết chặt tay, rồi từ từ thả ra.

Lúc này, nàng đã đưa ra quyết định.

Rời khỏi nơi đây như kế hoạch ban đầu.

Đó là câu trả lời duy nhất cho tình hình hiện tại.
« Chương TrướcChương Tiếp »