Chương 7

Nữ Bá tước xinh đẹp có một đời sống khá phức tạp. Vậy nên cô ta đã chấp nhận lời đề nghị điên rồ đó.

Hơn nữa, Fernan chỉ mới trở về từ chiến trường, và Hầu tước chắc chắn hắn ta sẽ không thể nào kiểm soát được dục vọng của bản thân.

Nhưng kết quả cuối cùng ra sao?

Đó là đêm tổ chức tiệc mừng thắng trận, và Fernan đã uống rất nhiều rượu. Hắn về đến phòng lúc nửa đêm và nhìn thấy Nữ Bá tước không mặc gì đang nằm chờ trên giường hắn. Hắn đã lập tức ra lệnh bắt giữ những người hầu phụ trách phòng.

Họ đều bị sa thải vì đã để một người ngoài xâm phạm đến nơi ở của Đại Công tước, và khi mọi chuyện vỡ lẽ, cuộc sống quý tộc của Nữ Bá tước hoàn toàn chấm dứt.

Dù sao thì cuối cùng đó cũng là tin tốt đối với Hầu tước, bởi vì đã không có chuyện gì xảy ra và ông ta có thể gả Julia cho Đại Công tước.

Nhưng Hầu tước đang vô cùng lo lắng, vì người đàn ông cứng rắn đó dường như cũng đang dựng lên bức tường ngăn cách ngay cả với vợ của mình.

“Tôi không nghĩ mình sẽ có con với con gái của Hầu tước được. Mỗi lần nhìn thấy cô ta, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của cha cô ta, và thân thể tôi không chịu hợp tác. Vậy thì tôi còn có thể làm gì được nữa đây?”

Hầu tước cau mày khi nhớ lại những lời Fernan đã nói với ông ta ngày đó.

Nếu hắn đuổi Julia đi và lấy vợ mới…

Hầu tước nghiến răng, chỉ mới nghĩ đến thôi mà ông ta đã thấy chóng mặt rồi.

“Nếu hắn không thể hành động, ta có thể dùng thuốc để ép hắn thực hiện trách nhiệm của mình.”

Nghe thấy những lời thì thầm của Hầu tước, Julia lặng lẽ ngước mắt nhìn lên. Sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt.

“Dù hắn có cứng cỏi như đá thì uống loại thuốc đó vào cũng sẽ điên cuồng như quái vật thôi.”

“Gì chứ…?”

Lúc này nàng nhận ra thứ thuốc đó là gì. Nàng không thể ngờ cha lại không do dự đưa cho nàng một thứ thuốc kinh khủng như vậy.

Tay Julia bắt đầu run nhẹ. Nàng thấy bất an khi nghĩ rằng thứ thuốc như vậy lại đang ở trong phòng của mình.

Nhận thấy cảm giác khó chịu của nàng, Hầu tước khẽ nói.

“Đừng có nghĩ nhiều mà cứ làm theo lời ta. Đó là cách cô, ta, và gia đình này có thể tồn tại.”

“Ta sẽ đưa cô những thứ cần thiết. Tất cả những gì cô cần làm là quyến rũ được Đại Công tước. Đã hiểu chưa?”

Hầu tước đặt tay lên vai Julia và siết chặt, buộc nàng phải đáp lại.

Đối mặt với khuôn mặt hung dữ của cha, nàng cúi đầu và nhắm chặt mắt.

Hầu tước hài lòng với biểu hiện của nàng và rút tay lại.

“Vậy mới là con gái của ta chứ.”

Sau khi vỗ nhẹ vào vai Julia, Hầu tước quay người đi ra cửa, nói thêm.

“Cô nên quay lại đi. Đi lâu như vậy, hắn ta có thể sẽ cảm thấy kì quái.”

Sau khi Hầu tước đi khỏi, Julia vẫn đứng im, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình. Cảm giác kinh hãi vẫn chưa biến mất.

Nàng không thể tin được là mình phải hạ dược chính chồng mình.

Julia cố gắng giữ vững đôi chân run rẩy, quay trở về. Khi nàng xuất hiện, Fernan đang ngồi trước bàn trà nhìn các hiệp sĩ tập luyện, đảo mắt về hướng nàng. Ánh mắt chạm nhau, nỗi bất an trong lòng nàng càng tăng lên. Julia thầm thở dài.

Nàng luôn được nuôi dạy là một người con hiếu thảo phải luôn vâng lời. Người trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc đời của nàng chính là Hầu tước; ông ta chỉ dùng một lời nói cũng có thể kiểm soát được Julia.

Nhưng lần này, lần đầu tiên, Julia không thể làm theo lời của cha nàng. Nàng không muốn gây tổn hại đến Fernan.

Nàng muốn có một mối quan hệ mà họ thành thật quan tâm lẫn nhau, chứ không phải thứ phải ép buộc để có được.

“Chúng ta đi chứ?”

Fernan trầm giọng hỏi. Ngước nhìn khuôn mặt lãnh đạm như mọi ngày của Fernan, trái tim nàng đau nhói.

***

Ngày cuối cùng họ ở Cung điện Hoàng gia trôi qua suôn sẻ.

Họ mất nửa ngày để về lại lâu đài của Đại Công tước vào buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn.

Julia từ chối bữa tối và nhanh chóng quay về phòng mình. Melissa, người hầu của nàng đang đứng đợi ở gần cửa, mỉm cười rạng rỡ chào đón nàng.

“Phu nhân, chuyến đi như thế nào? Người có mệt không?”

“Vẫn ổn, em vẫn khỏe chứ?”

“Dĩ nhiên rồi ạ. Người có muốn thay váy trước không?”

“Được, cảm ơn.”

Sau khi Melissa giúp nàng thay bộ váy trong nhà, Julia bước ra phòng ngủ và kiểm tra giá sách. Nàng muốn tìm một cái hộp mà nàng đã đặt ở tầng dưới cùng. Nó có chứa lọ thuốc và những lá thư của Hầu tước.

Khuôn mặt nàng nhanh chóng tái mét, lấy chiếc hộp ra. Bởi vì chiếc hộp trước đó được khóa chặt, bây giờ đã mở toang.

Nàng vội vã kiểm tra bên trong, nó trống rỗng. Không có gì bên trong hết.

“Ừm, Melissa… Em đã sắp xếp lại đồ đạc ở đây đúng không?”

Julia run rẩy hỏi. Melissa đang dọn dẹp giường, nghiêng đầu.

“Không có, em không đụng đến chỗ đó. Có chuyện gì sao? Người bị mất thứ gì sao?”

Nếu không phải là Melissa, có thể là một trong những người hầu khác.

Sau khi bình tĩnh lại, Julia đóng hộp và quay sang Melissa.

“Melissa, em có thể đi gọi những người hầu đã dọn dẹp phòng này đến đây không?’

“Vâng ạ! Em sẽ trở lại ngay.”

Trong lúc Melissa rời khỏi, Julia bồn chồn đi đi lại lại trong phòng.

Những lá thư của Hầu tước đa phần đều hỏi thăm về cuộc sống của nàng, nên không có vấn đề gì nếu người khác đọc được, Nhưng lọ thuốc kia lại là chuyện khác.

Nàng thở dài, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.

“Phu nhân, em đem những người hầu đã quét dọn phòng những ngày qua đến rồi đây.”

Họ cúi người chào Julia, bối rối không biết tại sao mình lại bị gọi đến.

“Có ai trong lúc dọn dẹp đã sắp xếp lại cái hộp dưới kệ sách của ta không?”

Julia giữ giọng mình bình thản. Nàng không muốn gây ra nghi ngờ không cần thiết.

Những người hầu đều lắc đầu, từng người nhanh chóng trả lời.

“Không đời nào đám người hầu chúng tôi lại dám động đến đồ của Người…”

“Tôi đã nhìn thấy cái hộp đó, nhưng tôi không hề sắp xếp lại đồ đạc ở bên trong.”

Vẻ mặt của họ trông đều vô tội. Sau một hồi suy nghĩ, Julia gật đầu cho họ rời đi.

Họ đã có thể trộm trang sức đá quý, nên không có lý gì họ lại lấy một lọ thuốc không rõ nguồn gốc hay vài lá thư cả.

Vậy thì là ai?

“Thưa Ngài Đại Công tước.”

Những người hầu vừa mới bước ra khỏi phòng của Julia kinh ngạc cúi đầu. Quay người lại, hai mắt Julia mở to khi thấy Fernan đang đứng trước cửa phòng.

“Chàng…”

Fernan bước qua người hầu, tiến vào trong phòng. Họ đóng cửa lại và nhanh chóng biến mất.

Tiến lại gần Julia, hắn cất giọng hỏi nàng với vẻ mặt không cảm xúc.

“Cô đang làm gì thế?”

“À, em chỉ đang hỏi người hầu một chuyện…”

Một chút hoang mang thoáng hiện lên khuôn mặt của Julia. Nàng không biết tại sao Fernan lại đột ngột đến phòng mình.

Fernan chậm rãi nhìn khắp phòng, sau đó nhìn chằm chằm vào Julia.

“Ta nghĩ cô đang kiếm thứ gì đó.”

“... Hả?”

“Có khi nào, là thứ này không?”

Đồ vật trên tay hắn chính là lọ thuốc Julia đang tìm kiếm từ nãy đến giờ.

“Tại sao…”

Tròng mắt Julia dao động nhìn lọ thuốc. Fernan nhìn nàng và lạnh lùng cau mày.

“Đây chính là điều cô muốn hỏi bọn họ.”

Hắn tiến lại gần Julia hơn.

“Tại sao cô lại có thứ này?”

Môi Julia run run.

Mình phải nói với chàng, mình không hề biết đó là thuốc gì và bây giờ mình đang định quăng nó đi.

Nhưng những chữ đó không thể phát ra khỏi miệng nàng.

Nàng không thể cất tiếng vì những gì nàng nói bây giờ sẽ đều như lời ngụy biện.

Và trên hết, ánh mắt của Fernan đang nhìn nàng rất đáng sợ.

“Cô lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ như thể không biết chuyện gì.”

Một giọng nói chậm rãi nhưng ẩn ý tức giận cất lên.

“Ta đã không nhận ra là cô đã mua thuốc kích dục cho chồng mình đấy.”

Nụ cười lạnh lùng lướt qua môi Fernan.

Chỉ với một vài giây ngắn ngủi, nhưng tâm trạng của hắn đã hoàn toàn bị xáo trộn bởi người phụ nữ này.