Chương 2

Chương 2

Xung quanh chung cư mini có khá nhiều quán ăn nhỏ lề đường, Hách Khinh Khinh tùy tiện vào một quán cơm nhỏ gần đấy gọi một bát hoành thánh nóng hôi hổi rồi ngồi ăn ngấu nghiến trong góc khuất của quán.

Hệ thống cũng lo thay cho vị ký chủ trông có vẻ rất lạc quan này.

“Ký chủ, cô định làm gì tiếp theo?”

Hách Khinh Khinh nuốt xuống miếng hoành thánh cuối cùng, cô chưa đã thèm uống thêm mấy hớp canh nóng rồi mới chậm rì rì trả lời nó: “Đương nhiên là đi kiếm tiền rồi.”

Vừa nãy cô cũng đã kiểm tra lại tài khoản rồi, số tiền còn dư lại của nguyên chủ cũng chỉ có hơn một nghìn tệ.

Không đủ để đi thuê nhà.

Cô lập tức phải biến thành bé đáng thương không có nhà để về, lại còn gánh trên vai một món nợ khổng lồ nữa!

“Đúng, nếu muốn kiếm tiền vậy thì cô phải nhanh chóng đi kiếm một tác phẩm mới!”

Hệ thống nghĩ một lúc rồi đưa ra gợi ý cho Hách Khinh Khinh.

“Tôi thấy cô nên cầu xin sự tha thứ của Lý Mai để cô ấy giới thiệu một số công việc trong showbiz cho cô, dù sao cô ấy cũng là người quản lý, trong tay thể nào cũng có nhiều mối hợp đồng.”

“Về phần danh tiếng thì đợi đến khi thành tựu của ký chủ cô nổi lên thì cư dân mạng khác sẽ yêu thích và support cô ngay.”

“Có điều tôi thấy nếu ký chủ không hủy hợp đồng với công ty thì càng tốt, vì công ty có đội ngũ marketing nên tốc độ xoay chuyển tình thế của cô cũng sẽ nhanh hơn.”

Hệ thống đang nghiêm túc phân tích một cách sâu sắc.

Kết quả, chính chủ căn bản không lọt được chữ nào vào tai.

Chỉ thấy Hách Khinh Khinh liếʍ một vòng quanh môi, sau đó chưa hết thèm chẹp miệng.

Sau đó cô đeo khẩu trang lên đè thấp vành mũ xuống lần nữa rồi vẫy tay gọi chủ quán: “Bác chủ ơi, cho cháu thêm một suất hoành thánh lớn ra bàn này!”

Hệ thống: “…”

“Được rồi có ngay!”

“Thêm tí cay nha bác.”

Gọi món xong, Hách Khinh Khinh lại tiếp tục rụt vào trong góc, dáng vẻ lén lút đáng khinh kia giống hệt một tên tội phạm đang lẩn trốn.

Hệ thống nhìn mà cạn cmn lời.

Cũng khó trách Hách Khinh Khinh có vẻ đáng khinh như vậy, bởi vì trong ký ức của nguyên chủ thì chính cô ấy đã bị những antifan quá khích ném trứng gà với rau dưa thối, thậm chí còn gặp phải mấy lần tập kích đáng sợ như tạt axit v.v.

Vì lần sóng gió này quá lớn, nên Hách Khinh Khinh cũng chỉ đành ém mình lại.

“Ký chủ, dù gì cô cũng là ngôi sao, giờ ăn nhiều quá cũng không tốt lắm đâu.” Hệ thống liếc nhìn cái bát đã trông thấy đáy kia bèn thành tâm kiến nghị.

Trong lúc chờ bát hoành thánh mới được bưng lên, Hách Khinh Khinh nhàm chán bắt đầu nghịch đôi đũa rồi thuận miệng trả lời nó: “Không sao cả, tôi đã quyết định rời khỏi giới giải trí rồi.”

“…”

“Gì cơ????”

Hệ thống giật mình tới mức vỡ giọng.

“Tôi nói tôi muốn rời khỏi giới giải trí.”

Hách Khinh Khinh chẳng hề để ý lặp lại lần nữa, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào con thiêu thân đang phe phẩy cánh.

Nó vẫy đôi cánh nhỏ lắc lư bay từ bàn bên cạnh sang bàn cô đang ngồi.

Ngón tay Hách Khinh Khinh cử động, theo bản năng phi chiếc đũa đang cầm trong tay ra ngoài.

Piu!

Sau đó…

Chiếc đũa gỗ kia cư nhiên… đâm xuyên qua con thiêu thân rồi cắm chặt vào tường.

Hệ thống đang định lên tiếng phản đối: “…”

Hách Khinh Khinh tự mình dọa đến mình: “…”

Bầu không khí đột nhiên khựng lại một hai giây.

Hách Khinh Khinh ngậm cái miệng đang há ra mới phản ứng lại, sau đó lén lút ngó xung quanh theo bản năng, thấy không ai nhìn về phía mình, lúc này cô mới lặng lẽ nhanh tay rút chiếc đũa xuống.

Nhìn cái lỗ nhỏ mới xuất hiện trên tường, cô chột dạ ho khan một tiếng.

“Cái đó, không ngờ tay tôi còn ném khá chuẩn, haha, haha.”

Hệ thống: “…”

Tay chuẩn là trọng điểm à?

Trọng điểm chẳng lẽ không phải cái lỗ sâu hoắm trên tường kia sao?

“Vừa rồi bỗng dưng thấy tay ngứa ngáy nên nhất thời không nhịn được phi đũa ra ngoài, tôi không ngờ nó lại trúng thật đâu!”

Cô cử động cổ tay và ngón tay của mình rồi quan sát cẩn thận.

Ngoài việc trắng, nhỏ và mềm mịn ra thì hình như không có điểm gì đặc biệt cả.

Vậy vấn đề nằm ở…

Hách Khinh Khinh vuốt cằm, giọng nói khá là thâm trầm: “Tôi cảm thấy, kiếp trước của tôi chắc chắn là một người có sức lực rất lớn, nói không chừng còn có tuyệt kỹ trong người nữa!”

Chính nó, cô gái mạnh mẽ kỳ lạ —— có kỹ năng gắn liền với linh hồn.

Nghĩ như vậy, Hách Khinh Khinh càng thêm chắc chắn gật đầu.

“Tôi còn rất thông minh nữa!”

Hệ thống: “...” Hựa, không muốn nói chuyện nữa.

Tiếp theo Hách Khinh Khinh lại lấy điện thoại ra từ trong túi áo, ngón tay cô nhanh chóng gõ vài trên màn hình.

Hệ thống đang không muốn nói chuyện nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô cũng không nhịn được hỏi một câu.

“Ký chủ, cô định làm gì thế?”

“Tôi cảm thấy người giỏi như mình chắc hẳn có thể tỏa sáng ở nhiều nơi khác hơn, không nhất thiết phải chôn chân mãi trong cái ngành giải trí nhỏ hẹp này.”

Hệ thống lập tức linh cảm có điều không ổn, nó cứ thấy có gì đó sắp toang nên vội vàng đi xem Hách Khinh Khinh muốn làm cái gì.

Chỉ thấy cô đăng nhập vào Weibo của nguyên chủ.

Đăng lên Weibo dòng tus đầu tiên cũng là dòng tus cuối cùng.

[Mọi người ơi, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ chính thức rời khỏi giới giải trí, về sau khó lòng gặp lại, mọi người không cần chửi nữa, có chửi thì tôi cũng không thấy đâu, hihi ~]

Hệ thống: “...” Thế mà lại chơi thật!!!

Dòng Weibo này mới đăng lên chưa được mấy giây thì bên dưới bài đăng đã vang lên tiếng bình luận, Hách Khinh Khinh cũng không thèm liếc mắt qua, sau khi thoát khỏi trang web cô lập tức gỡ cài đặt Weibo.

Làm xong mọi chuyện, Hách Khinh Khinh sung sướиɠ cất điện thoại vào trong túi.

Nên cô không nhìn thấy đám antifan suýt nữa thì tức nổ phổi dưới bài đăng Weibo của mình.

Nhất là sau khi không tìm kiếm được Weibo của Hách Khinh Khinh, đám antifan đông đảo không thể mặc sức chửi rủa được nữa cứ thể nghẹn cục tức trong l*иg ngực tí nữa thì ngất ra đấy.

Rõ ràng… Bọn họ nên vui vẻ khi thấy Hách Đê Tiện rời khỏi giới giải trí! Nhưng mà nhìn bài Weibo này, bọn họ lại tức không nói nên lời!

Một đám antifan càng nghĩ lại càng không cam lòng, ào ào xông tới cắn xé trong super topic của Hách Khinh Khinh, thỏa sức giải phóng cảm xúc hận thù trong lòng mình.

Lúc này chủ quán bưng một bát hoành thánh nóng hổi vừa mới ra lò sang, Hách Khinh Khinh mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, ngoan ngoãn đặt hai tay xếp chồng lên nhau.

Thấy chủ quán không chú ý tới cái lỗ thủng kia, cô mới trộm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên lòng ăn hoành thánh tiếp.



Ăn đến mức bụng no căng, Hách Khinh Khinh mới thấy mỹ mãn rời khỏi quán cơm, đi về đến cổng chính của chung cư, cô nghĩ lại mình phải nhanh chóng tìm một công việc mới để tỏa sáng (kiếm tiền) mới được.

Vì thế, cô xoay người về một hướng khác đi tìm kiếm cơ hội việc làm.

Kỳ thật nguyên chủ chả có bản lĩnh gì, mà Hách Khinh Khinh lại mất trí nhớ, chỉ dựa vào sự tự tin mù quáng do tuyệt kỹ tay không bắn thiêu thân vừa nãy mang lại, Hách Khinh Khinh bắt đầu hành trình đi dạo quanh phố.

Nhưng trong một tiếng ngắn ngủi vừa rồi, xã hội đã dạy lại cô cách làm người lần nữa.

Vì thế sau đó, cô lang thang trên đường vài tiếng đồng hồ như một cái xác không hồn.

Trời thì tối, người thì mệt.

Ngoài việc thấy được sự sầm uất của thành phố B ra thì Hách Khinh Khinh chẳng thu hoạch được gì.

Hách Khinh Khinh nhỏ bé đáng thương cảm giác được ác ý của thế giới này dành cho mình.

Cô gục đầu xuống đi lang thang không mục đích, đúng lúc đi ngang qua gầm cầu vượt.

Bỗng nhiên, một ông chú lôi thôi lếch thếch ngồi vắt chân hút thuốc, tư thế quyến rũ hoang dại không nói nên lời ở phía trước thành công thu hút ánh mắt mờ mịt của Hách Khinh Khinh.

Hách Khinh Khinh tỉnh táo lại nhìn về phía đó, chỉ thấy đằng trước ông chú còn để một cái biển, bên trên viết:

Sống không dễ, gặp nhau là duyên

Người có duyên, quyên tiền giúp đỡ

PS: Giá chụp ảnh chung hơi đắt xíu

Hách Khinh Khinh: “...” Bây giờ ăn xin đều như này sao?

Ế?

Hách Khinh Khinh nghiêng đầu, cô không túm được cảnh ký ức chợt lóe rồi biến mất trong đầu khi nãy.

Ăn xin trong kiếp trước của cô hình như không như thế này thì phải?

Nếu không thì sao cô lại thấy nó kỳ lạ chứ?

Cảm giác không khỏe trong tiềm thức làm Hách Khinh Khinh cảm thấy ông chú ăn xin này e rằng chỉ đành tốn công vô ích mà thôi.

Hách Khinh Khinh đang định đi thẳng thì phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.

Một cô gái trẻ cũng phải đi ngang qua gầm cầu, Hách Khinh Khinh bất giác ngừng lại, đôi mắt trong trẻo giấu dưới vành mũ nhìn chằm chằm về nơi đó.

Chỉ thấy khoảng cách giữa cô gái và ông chú ăn xin ngày càng gần.

Cô gái trẻ nhìn lướt qua ông chú ăn xin và tấm biển kia.

Rất nhanh sau đó cô gái ấy đi lướt qua.

Hách Khinh Khinh gật đầu: Quả nhiên, suy nghĩ của cô là…

Ai ngờ, cô gái trẻ đã đi lên phía trước vài bước bỗng khựng chân rồi quay lại trước mặt ông chú ăn xin kia, “leng keng” thả hai đồng tiền xu xuống.

Hách Khinh Khinh: “...”

Ông chú ăn xin nhả một ngụm khói, sương khói lượn lờ làm dáng vẻ của anh ấy càng thêm chán chường.

Ông chú không chút để ý gật đầu với cô gái kia, rồi lười nhác duỗi tay nhặt hai đồng tiền xu lên cất vào túi áo.

Cô gái trẻ dường như không thèm để ý đến dáng vẻ tùy ý lại đầy ngạo mạn của ông chú ăn xin, sau khi thả tiền xuống thì tiếp tục đi đường của mình.

Hách Khinh Khinh quả thật chết lặng!

Còn có kiểu như thế sao?

Hách Khinh Khinh lặng lẽ nhích sang ven đường ngồi xổm xuống, cô duỗi ngón tay út trắng nõn ra giả vờ giả vịt vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Nếu đôi mắt nhỏ dưới vành mũ không giật như đang rút gân, cũng không nhịn được tia sang phía ông chú lôi thôi kia mà nói thì còn trông bình thường chút.

Hệ thống: “...” ???

Rất nhanh lại có hai người đàn ông lần lượt đi qua gầm cầu, lần này ông chú ăn xin không thu hoạch được gì.

Hách Khinh Khinh ừm ừm hai tiếng có cảm giác như cô đang nghiêm túc suy nghĩ.

Tiếp theo lại có hai người phụ nữ xinh đẹp đi cùng nhau, hai người họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Đôi mắt nhỏ của Hách Khinh Khinh liếc rồi lại liếc.

Quả nhiên, hai người phụ nữ kia đi tới chỗ ông chú ăn xin rồi tò mò dừng chân.

Sau khi xem xong tấm biển, hai người họ buồn cười liếc nhau một cái rồi quay sang nói mấy câu gì với ông chú ăn xin kia.

Hách Khinh Khinh căng lỗ tai lên nghe, nhưng vì tiếng ô tô xung quanh nên cô không nghe rõ được là gì.

Ông chú ăn xin kia đột nhiên lấy một tấm biển nhỏ in mã QR ra từ sau lưng.

Hai người phụ nữ dùng điện thoại quét mã, trong chớp mắt kia Hách Khinh Khinh dường như nghe thấy điện thoại ting ting hai tiếng, cô nghĩ chắc đó chính là âm thanh của tiền tài rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó âm thanh điện tử thông báo nhận được tiền mang tính biểu tượng của Alipay vang lên.

Alipay nhận được 100 tệ.

Alipay nhận được 500 tệ.

Đợi sau khi hai người họ chụp ảnh chung với ông chú xong rồi vẫy tay rời đi, Hách Khinh Khinh mới vuốt trái tim đang đập thình thịch của mình.

Cô nghĩ có lẽ đây chính là âm thanh của sự rung động.

Hệ thống có thể cảm nhận được tinh thần của ký chủ: “...”

Tiếp đó, Hách Khinh Khinh cứ thế ngồi xổm hơn một tiếng ở phía bên kia gầm cầu, nhìn thấy quá trình thu vào khả quan trong một tiếng của ông chú ăn xin phía đối diện.

Mắt thấy thời gian “làm việc” của ông chú ăn xin sắp kết thúc, anh ấy đứng dậy gấp tấm biển kia lại rồi cất đi.

Hách Khinh Khinh vội vàng đứng dậy theo, cô nghĩ một lát rồi vẫn chạy bước nhỏ qua đó, nhìn thì chậm rì rì nhưng thực chất là rất nóng lòng.

“Ông chú ơi?”

Ông chú ăn xin kẹp tấm biển kia dưới nách, một tay khác đút túi, trong miệng còn đang ngậm thuốc lá, nghe được giọng cô anh ấy không chút để ý quay đầu nhìn lại.

Hách Khinh Khinh thấy được dưới kiểu tóc hoang dại của ông chú ăn xin kia là một khuôn mặt sắc sảo góc cạnh.

Mặc dù hơi nhem nhuốc nhưng đường nét khuôn mặt cũng rất tuấn tú.

Hơn nữa, ông chú ăn xin lúc đứng lên rất cao, dáng người thẳng tắp vai rộng eo thon chân dài, ngay cả bộ quần áo rách rưới kia mặc lên người anh ta cũng toát ra khí chất riêng.

Ánh mắt ông chú đầy thăng trầm tùy ý liếc qua Hách Khinh Khinh, bờ môi ngậm thuốc lá khẽ nhúc nhích, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn.

“Có việc gì sao?”

Hách Khinh Khinh chà xát bàn tay nhỏ giấu sau lưng.

Dù gì cô cũng muốn hỏi bí mật trong ngành của người ta nên giờ phải sắp xếp lại câu từ chuẩn chỉnh đã…

Nhưng rồi ông chú nhả một ngụm khói, tiếng nói có chút mơ hồ không rõ: “Hôm nay tôi tan làm rồi, muốn chụp ảnh thì để lần sau.”

Hách Khinh Khinh: “...” Ớ?

Không phải, đợi đã…

Thấy bóng dáng lạnh lùng của ông chú xa dần, bàn tay nhỏ của Hách Khinh Khinh không nhịn được cào không khí, cuối cùng cô thở dài tiếc nuối.

Trời cũng bắt đầu tối dần, dưới gầm cầu vượt cũng chẳng có mấy người qua lại, xung quanh có phần yên tĩnh quá mức.

Hách Khinh Khinh mờ mịt ngây ra hai giây, sau đó ánh mắt cô ngó lung tung rồi dừng lại chỗ ông chú ăn xin vừa mới nằm.

Cô di chuyển, một bước… hai bước, cô nhích người sang, sau đó…

Ngồi xổm xuống!

Cô học theo tư thế quyến rũ phóng khoáng của ông chú vừa nãy rồi bày ra tư thế đáng sợ nằm liệt trên giường không đâu vào đâu.

Giống như một con ngốc!

Hệ thống: “…” Nó sắp điên rồi!

Ký chủ lần này bị làm sao vậy?

Muốn thay đổi cuộc đời thất bại của nguyên thân chẳng lẽ không nên lập tức quay lại giới giải trí, bò lêи đỉиɦ cao rồi vả mặt một đám đồng nghiệp coi thường bỏ đá xuống giếng cùng với lũ antifan hay sao?

Tại sao ký chủ lại rời khỏi giới giải trí không chút do dự, mà giờ lại còn muốn đi làm ăn xin cơ chứ?

Hệ thống tức đến mức suýt chập mạch, nó hít sâu một hơi rồi hỏi với giọng điệu hết sức bình thản.

“Ký chủ, cô đang làm gì thế?”