Chương 110: Chỉ là hiểu lầm

Phi Diên là đứa trẻ rất thông minh và tinh tế. Hơn hai ngày không thấy phụ hoàng xuất hiện cũng không thấy người lên triều, Phi Diên đã thấy nghi ngờ rồi. Phụ hoàng là một người rất có trách nhiệm với công việc, cho dù thời gian vừa rồi đau buồn do cha bỏ đi cũng chưa từng bỏ bê triều chính. Vậy mà vừa rồi phụ hoàng lại nhốt mình trong phòng suốt hai ngày chưa từng ra ngoài cũng không đến thăm cậu, cậu đến thăm cũng không tiếp. Việc duy nhất có thể khiến phụ hoàng làm một việc kì quặc như vậy là cha đã trở về và bị thương. Vì vậy mà Phi Diên vẫn kiên trì đứng đợi bên ngoài cho đến khi phụ hoàng ra khỏi phòng. Và nó đã đoán đúng.

Gặp lại cha sau hơn chục ngày, nó thấy cha gầy đi rất nhiều, người có vẻ mệt mỏi nhưng rất có tinh thần. Phụ hoàng cũng có vẻ rất mệt chứng tỏ đã luôn thức đêm chăm sóc cho cha. Nó cảm thấy thương hai người vô cùng. Nó cứ ôm lấy cha mình mà khóc mãi không ngừng được.

“Được rồi. Đừng khóc nữa! Không phải cha đã không sao rồi ư?”

“Nhưng hức… cha gầy quá. Cha chắc chắn lại bị thương rồi. Sao cha lúc nào cũng gặp xui xẻo như vậy chứ?”

“Có gì mà xui xẻo, chỉ là không may thôi. Giờ cha về rồi con phải cười chứ sao lại khóc?”

“Hức. Cha về rồi. May quá! Cha đừng đi nữa nhé. Con sợ…”

“Ừ. Không đi nữa. Mãi mãi sẽ không đi nữa.”

Tử Hằng chỉ đứng gần cánh cửa nhìn hai cha con, không tiến lại gần. Hắn cảm thấy thật may mắn vì Hồng Thanh đã kịp tỉnh lại, nếu không hắn không biết phải đối mặt sao với con trai. Lúc này thì Khúc Viễn bước vào. Tử Hằng ra hiệu cho y nói nhỏ tiếng chút.

“Tiểu hoàng tử biết chuyện rồi sao?”

“Ừ. Biết rồi. Cũng không biết là ai nói hay là nó tự mình đoán được. Thanh nhi đã tỉnh có phải là sẽ ổn không?”

“Về cơ bản thì là thế. Nhìn tinh thần hắn có vẻ rất tốt nên chắc là ổn thôi.”

“Hi vọng là thế. Sư phụ ngươi sao rồi?”

“Không sao. Nghỉ ngơi một ngày là ổn rồi, nhưng hôm nay ông ấy gặp chút vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Vì mấy người các ngươi giấu sư nương chuyện Hồng Thanh bị thương nên sư nương giận rồi. Đêm qua không cho sư phụ vào phòng nên giờ sư phụ đang phải quỳ bên ngoài sân để chuộc lỗi.”

Tử Hằng: “…”

Gia đình này cũng ồn ào quá nhỉ.

Từ lúc tỉnh lại sức khỏe của Hồng Thanh đã tốt hơn nhiều nhưng Tử Hằng vẫn không yên tâm để y xuống giường. Hai ngày từ sau khi tỉnh dậy Hồng Thanh buộc phải ở trên giường, muốn đi đâu cũng phải để Tử Hằng ôm đi, ngay cả đi vệ sinh hay tắm rửa. Tử Hằng nói Hồng Thanh vừa thay máu nên nhất định phải dưỡng bệnh tuyệt đối. Hồng Thanh cũng lo lắng cho bản thân lại thêm được người thương chăm sóc yêu chiều như thế hắn cũng muốn hưởng thụ một chút.

Tử Hằng có đọc qua bức thư của nhị hoàng tử Vũ quốc. Hắn không trả lời mà gửi một bức thư khác cho hoàng đế Vũ quốc kể lại toàn bộ tội trạng của Uyển Dư cho ông ta. Chỉ một ngày sau đó hoàng đế của Vũ quốc đích thân đến Vạn Lịch quốc gặp Tử Hằng. Khi tới Vạn Lịch ông ta mang theo mấy chục rương vải lụa quý, trang sức và đặc sản quê hương đến dâng tặng làm quà xin lỗi. Hoàng đế Vũ quốc không có ý xin tha cho con gái mình. Ông ta nói con gái phạm sai lầm thì phải trả giá cho dù cái giá là tính mạng của bản thân. Ông ta mang nhiều vật phẩm đến là để xin lỗi vì mình đã dạy con không nghiêm, ngoài ra cũng muốn hoàng đế Vạn Lịch tiếp tục mối giao hảo bao năm qua với Vũ quốc. Ông ta chỉ cầu xin nếu như Uyển Dư phải chết để đền tội thì sau khi con gái chết cho phép ông ta được đưa thi hài con gái về quê hương an táng.

“Được rồi. Đúng là tội của Uyển Dư rất lớn, đáng phải bị đem đi chém đầu thị chúng. Nhưng xét cho cùng thì cô ta như vậy cũng có một phần do lỗi của trẫm. Hơn nữa Uyển Dư cũng đã biết lỗi của mình rồi. Thanh nhi cũng không muốn Uyển Dư phải đền mạng. Nên trẫm sẽ tha tội chết cho cô ta. Trẫm sẽ hạ chỉ đuổi Uyển Dư ra khỏi hoàng cung, trục xuất khỏi đất nước, mãi mãi không được bước chân vào Vạn Lịch quốc. Trẫm làm như vậy là đã quá ưu ái cho cô ta rồi.”

Hoàng đế Vũ quốc nghe vậy mừng rỡ vô cùng, đứng dậy cúi đầu cảm tạ.

“Ngàn vạn lần cảm tạ hoàng thượng đã tha cho tiểu nữ một con đường sống. Bổn quân sẽ có câu trả lời xứng đáng cho quý quốc.”

Sau khi hoàng đế Vũ quốc đưa con gái trở về thì ba ngày sau Tử Hằng nhận được tin Uyển Dư đã cắt tóc đi tu, cuộc đời còn lại nương tựa nơi cửa Phật coi như là trả giá cho những lầm lỗi của bản thân.



...***...

Sau khi hồi phục sức khỏe, giữ lời Hồng Thanh đã kể lại toàn bộ bí mật của mình cho Tử Hằng biết, kể cả việc hắn không phải là người của thế giới này. Tử Hằng nghe mà đờ cả người, phải một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“Vậy ra chuyện xuyên không là có thật à? Ta cứ nghĩ là Cảnh Thần chỉ nói vui thôi chứ.”

Hồng Thanh ngạc nhiên: “Bệ hạ nói gì cơ?”

“Cảnh Thần từng nói với ta hắn là người xuyên không từ thế giới khác đến. Lúc đó ta còn tưởng là hắn kể khoác lác cho vui thôi. Bây giờ nghe ngươi nói thì ra là có thật.”

“Bệ hạ nói cha Cảnh Thần cũng là người xuyên không?”

“Đúng. Chính hắn nói với ta như vậy đó. Nhưng thế giới trước đây của hắn không giống ngươi.”

Hồng Thanh cảm thấy rất vui. Hoá ra hắn không hề đơn độc ở thế giới này. Cho dù hắn và cha không đến từ cùng một nơi nhưng đều là người xuyên không. Chỉ vậy thôi cũng quá tuyệt vời rồi. Nhất định hắn phải tìm cha cùng trò chuyện.

“Bệ hạ gọi thẳng tên của cha sao?”

“Gọi cái gì chứ? Hắn hơn ta có mấy tuổi.”

Hồng Thanh ngạc nhiên nhìn Tử Hằng. Hoàng đế lấy người bằng tuổi con mình, hoặc ít tuổi hơn có phải chuyện hiếm lạ gì đâu, huống chi Cảnh Thần hơn y gần 10 tuổi.

“Này, không lẽ… ngươi vẫn còn thích cha à?”

Tử Hằng lập tức phản bác:

“Không có. Ta chưa bao giờ thực sự thích y cả. Hồi đó chẳng qua là có chút hứng thú. Người ta thích thực sự trước giờ chỉ có ngươi thôi.”

Hồng Thanh cười thầm. Hắn dĩ nhiên là biết Tử Hằng không thích Cảnh Thần, mà cho dù có thích thật cũng đã là chuyện của quá khứ rồi. Cảnh Thần bây giờ đã trở thành thê tử của phụ hoàng, hắn chấp nhặt cái gì chứ.

“Vậy tại sao lại không chịu gọi cha? Cha là thê tử của phụ hoàng thì tức cũng là cha của ngươi rồi.”

“Ta không thích gọi. Chỉ thế thôi.”

Tử Hằng cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào. Có lẽ vì lúc nhỏ có ấn tượng rất tốt với Cảnh Thần, lúc nào cũng mong muốn có được y bầu bạn bên cạnh nên khi biết hoá ra y lại là người mà phụ hoàng thích, thậm chí hai người, à không, ba người còn lén lút thành thân bên ngoài, hắn đã rất thất vọng. Có lẽ câu chuyện buồn lúc nhỏ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn nên mỗi khi đối mặt với Cảnh Thần hắn không tránh khỏi cảm giác không tự nhiên. Hắn chưa từng xem Cảnh Thần là cha mà giống một người bạn hơn. Đã là bạn thì không thể gọi là “cha” được.

Hồng Thanh không thể hiểu được những suy nghĩ phức tạp đó, nhưng nếu Cảnh Thần không khó chịu hắn cũng sẽ không ý kiến gì.

“Chuyện đó tạm thời không nói đến nữa. Ta có việc khác muốn nói với ngươi. Chuyện mà ngươi và Liên Nhi lo lắng chỉ là hiểu lầm thôi. Dược phương được gọi là Trường sinh đó thực chất chỉ thuốc kéo dài thanh xuân mà thôi. Ngươi và Liên Nhi lo lắng thừa thãi rồi.”

Hồng Thanh nghe mà hoảng hốt.

“Lẽ nào dược phương đó là lừa đảo?”

“Không phải lừa đảo, dược phương đó là thật, chỉ là bị hiểu lầm thôi. Thực chất Quỷ Đa Diện chính là Hoa thúc thúc đấy. Thúc ấy chế dược phương là để cho người nhà thúc ấy dùng. Có một lần thúc ấy mang dược phương ra ngoài khoe với bằng hữu rồi bị người ta trêu đùa thành thuốc Trường Sinh, còn viết thành tên lên trên tờ giấy dược phương đó nữa. Thúc ấy cũng lười xoá, nghĩ là để vậy cho vui. Không ngờ sau đó không cẩn thận làm rớt tờ giấy ở đâu đó bị người ta lượm được rồi gây ra một trận tranh giành lớn như vậy.”



Hồng Thanh ngớ người. Sự thật vượt ngoài sức tưởng tượng khiến hắn không biết phải phản ứng thế nào.

Tử Hằng kéo Hồng Thanh vào một cái ôm chặt rồi hôn nhẹ lên trán y.

“Khi biết ngươi vì ta mà tình nguyện gánh lấy nguy hiểm, ta vui lắm. Hoá ra ngươi yêu ta nhiều đến như thế.”

Hồng Thanh ngượng ngùng nói:

“Ngươi là phu quân của ta, ta không lo cho ngươi thì lo cho ai chứ.”

“Lo cho phu quân mà không chịu tin tưởng phu quân ngươi một chút. Cứ cho đó là thuốc Trường Sinh thật thì ngươi cho rằng ta không đủ khả năng để bảo vệ mình hay sao?”

“Ta… ta biết lỗi rồi mà. Lần sau ta sẽ không như thế nữa.”

“Còn có lần sau sao?” Tử Hằng lườm mắt nhìn.

“Tuyệt đối không có.”

“Nói suông không được. Ngươi phải thể hiện gì đó đi chứ.”

“Thể hiện thế nào?”

Tử Hằng bóp cặp mông tròn trịa của người kia, mỉm cười đáp:

“Đêm nay để ta làm tận hứng được không?”

Hồng Thanh nghe mà rùng mình. Để Tử Hằng làm tận hứng thì ngày mai hắn khỏi xuống giường luôn.

“Cái đó… ngươi có thể thay đổi yêu cầu không? Ngày mai còn phải tiễn Tần Mạc về lại Thiên Tân nữa.”

“Tiễn thằng nhóc đó thì ngươi đi làm gì. Một mình ta đi là được.”

“Sao có thể được chứ. Ta ưm…”

Tử Hằng đè Hồng Thanh xuống giường hôn sâu, đến khi Hồng Thanh gần như không thở nổi mới chịu buông ra.

“Không có gì là không được. Ta không thích ngươi gặp nó.”

“Biết là ngươi ghen rồi. Không gặp thì không gặp, nhưng chuyện làm đến tận hứng kia ta… ta không được đâu. Ta vừa mới bình phục mà.”

“Ta đã hỏi qua Khúc Viễn rồi. Sức khỏe của ngươi bây giờ đã hồi phục hoàn toàn, dĩ nhiên là làm được.”

Hồng Thanh: “…”

Cái tên biếи ŧɦái. Đi hỏi thái y cả chuyện này à?