Chương 13: GẶP LẠI GIANG THÀNH THẠO

Bạch Giai hối hận vì đã thay quần áo sớm như vậy, cô muốn mặc bộ đỗ mà Tần Đỗ đã chọn cho cô. Cô muốn diện bộ đồ mà hắn yêu thích nhất trong bữa ăn lãng mạn đầu tiên của hai người.

Chọn quần áo xong, Tần Đỗ đi ra

Bạch Giai đưa tay về phía hắn: "Ôm em đứng dậy đi. Em muốn thay quần áo."

Trên mặt Tần Đỗ có nước, nét mặt tuấn tú của hắn càng thêm cứng rắn vì những giọt nước này: "Không cần đâu, em mặc bộ này cũng rất đẹp. Anh thật sự rất thích, để lần sau hãy mặc bộ này."

Bạch Giai vẫn giơ cánh tay lên, mỉm cười nhìn hắn: "Em cho anh cơ hội còn không thèm ôm, em như vậy không hấp dẫn phải không?" Tần Đỗ sửng sốt, cúi người ôm lấy cô, ghé sát vào tại cô: "Hôm nay tốt hơn em nên thành thật đi, đừng nhúc nhích, anh chịu đựng em từ lâu rồi."

Bạch Giai được hắn ôm vào lòng liền cảm thấy cả người như bị giật điện, sau khi nghe anh ta cảnh báo cũng không ngần ngạo lỗi kéo hăn.

Tần Đỗ nhíu mày, tức giận bóp mặt cô: "Bạch Giai, em còn muốn đi ăn tối không?"

Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQCBạch Giai chớp chớp đôi mắt to, quàng tay qua cổ hắn cười nói: "... Muốn mà, chẳng phải em không thể đứng dậy được nên phiền anh giúp em sao?" "Em cố ý có phải không?" "Anh đoán xem."

Tần Đỗ thở dài, dùng một tia lý trí cuối cùng đẩy ra cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô: "Im đi. Đừng làm phiền anh, đừng có nói nhảm nữa và cẩn thận hôm nay anh sẽ không đi ăn tối."

Bạch Giai vẫn không ngừng cười ha hả, dường như rất vui khi cổ tình chọc giận hắn: “Lời nói này của anh vẫn còn có đường lui. Nếu anh không đi ăn có thể gọi lên phòng. Tần tiên sinh, tâm cơ không hề nhẹ nhỉ.” Người con gái này, ỷ vào chân bất tiện, hôm nay liền liều mạng trêu đũa hắn.

Tần Đỗ biết suy nghĩ của cô, ai ngờ rằng chính bản thân mình lại bị “lọt hố" chứ, không hiểu tại sao lại thích cỗ?

Mặc kệ cô như thế nào hắn cũng đều nhận.

Hắn nhẹ nhàng lấy tay cô ra, vẻ mặt chính trực: "Được rồi, thời gian không còn sớm, hôm nay không đùa nữa, Trần Phi và mọi người đang đợi chúng ta."

Bạch Giai cũng thu lại sắc mặt của mình, nhìn lại quần áo cũ của mình: "Nhưng anh có chắc là em không cần thay quần áo không?" "Không cần." "Không sợ em sẽ bị những người con gái xinh đẹp khác áp chế và khiến anh mất mặt sao?"

Tần Đỗ nhịn không được nhéo má cô: "Được được được! Em đi thay đồ đi! Mặc kệ thay đồ bao lâu đi chăng nữa anh cũng sẽ đợi em được chưa?"

Hì hì, cái này cũng tạm được.

Kì kèo một lúc, Bạch Giai chống cây gậy, bước ra với cái váy hắn mới mua.

Làn da nõn nà, trong sáng rung động lòng người, dáng người cao gây. "Bạch Giai." Tần Đỗ nhịn không được nghênh đón cô, nhẹ nhàng ôm cô ngồi lên chiếc xe lăn.

Giọng nói thật nhẹ nhàng, mơ mộng và rất hay.

Bạch Giai oàn toàn choáng váng, cô như đang lơ lửng trên mây, nhắm mắt lại và hy vọng rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng mà, một lúc sau, khi cô đang đắm chìm trong cảnh đẹp như mây, không kìm chế được mình, hắn lại gọi.

Lúc này, cô dường như không phải là Bạch Giai.

Không biết có phải là ảo giác không, dường như Bạch Giai lại là Lâm Tiểu Mạn. Bạch Giai vừa mở mắt đã thấy hắn nhắm mắt như đang chìm đắm trong giấc mộng xa vời.

Tần Đỗ chẳng những dịu dàng, mà còn hết sức ân cần chăm sóc.

Bởi vì nguyên nhân không có biện pháp bảo vệ cô, nên hắn đã giúp Bạch Giải tắm rửa sạch sẽ, sau đó để cô nằm nghỉ ngơi một chút, gọi điện thoại cho Trần Phi nói cô trực tiếp qua nhà hàng, không cần sang đây.

Hắn không có mặc áo, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, đứng bên cửa sổ và gọi.

Ảnh hoàng hôn vàng rực chiếu thẳng lên người hắn, Bạch Giai từ xa nhìn lại, toàn thân hắn đắm chìm trong ánh sáng vàng, như được phủ một lớp vàng, linh thiêng xa cách khiến cô không thể với tới.



Vài phút trước, trái tim của cô mềm lòng vì hắn.

Cô mềm lòng đến nỗi muốn đánh đổi nội tạng của mình cho người khác để có cơ hội ở bên hắn.

Mềm lòng đến nỗi khiến cô chỉ muốn chết đi.

Nhưng vài phút sau, hai người tách ra thành hai cá thể, hắn đứng ở một nơi cách xa chỗ cô. Tâm trạng ngọt ngào đến mức có thể chết bất cứ lúc nào của Bạch Giai đã biến mất.

Nó trở thành một nỗi lo lắng mờ nhạt, một sự chán nản mờ nhạt và một sự thiếu tự tin mờ nhạt.

Cô không chắc mình có bị ảo giác hay không.

Nếu là ảo giác, thì tự trách bản thân ở trong bệnh viện quá lâu, tầm nhìn càng ngày càng hẹp, lòng dạ càng ngày càng hẹp.

Nếu không phải ảo giác, khi nghĩ về khoảnh khắc kí©h thí©ɧ thần kinh não mạnh mẽ nhất, hắn trong tâm trí cô lại hoá trang thành người khác, tự dưng nảy sinh cảm giác nhục nhã.

Cô mậu thuẫn ngồi trên giường, nhìn Tần Đỗ phun ra vòng khỏi, cười nói mấy câu trong điện thoại, sau đó quay đầu nhìn cô. "Em có mệt không?" Trên tay hắn cầm nửa điếu thuốc, cúp điện thoại, đứng xa xã.

Bạch Giai lắc đầu.

Tần Đỗ nhếch mép cười: "Ò? Vậy xem ra em rất tốt. Sao không nói sớm, sớm biết thì anh đã không cần chịu đựng em lâu như vậy." Đổi lại là bình thường thì Bạch Giai luôn phản ứng, hoặc thẹn thùng hoặc lưu manh, chắc chắn sẽ chống trả lại.

Nhưng lúc này, cô không muốn phản ứng, lười biếng ngả người ra sau, chỉ nhìn hắn.

Tần Đỗ thấy vẻ mặt của cô bình thản, cầm điếu thuốc đi qua và định dập nó: "Làm sao vậy? Em không thoải mái sao? Sao lại không nói gì cả." Bạch Giai không biết trả lời hắn như thế nào, đành dừng lại và chỉ vào điếu thuốc trên tay: "Không có gì, thấy anh hút thuốc, có vẻ anh nghiện thuốc lá." Tần Đỗ rất nhanh đi tới dập tắt điếu thuốc, cầm chiếc váy màu trắng đội lên đầu cô, trước khi mặc vào hắn nhéo cái mũi của cổ: ,"Em nghiện thuốc lá cũng không ít! Đã lâu như vậy vẫn chưa từ bỏ hẳn sao? Nói thật đi, em đã hút thuốc bao nhiêu năm rồi? Khi anh không ở đây em đã lén lút hút thuốc có phải không?"

Dung mạo hắn ôn nhu, hình ảnh bên trong phản chiếu chính mình trước đây.

Bạch Giai nghĩ, có lẽ cô đã lo lắng quá nhiều rồi, hắn vẫn là hắn, người mấy phút trước còn thân mật với cô là hắn. Người gần đây chiều chuộng cô vẫn là hắn.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng cô cảm thấy tốt hơn.

Cô phối hợp với động tác của hắn ngoan ngoãn mặc quần áo vào, vừa mặc vừa giải thích hắn: "Sớm đã bỏ rồi, không có lén hút hút. Anh mỗi ngày đều hôn em, em lén lút hút, trong lòng anh không biết sao?"

Lời này là thật.

Tần Đỗ ôm cộ đỡ cô đứng lên, giúp cô kéo dây khóa phía sau lưng, chỉnh sửa chiếc nơ hình con bướm, trầm giọng nói: "Anh nghĩ em cũng không dám"

Mặc quần áo xong, lớp trang điểm gần như phai đi. Tần Đỗ nói cô ngồi yên đừng nhúc nhích, hắn chỉ đơn giản là đến lấy khăn ướt và lau sạch mọi thứ cho cô Bạch Giai không vui, hắn bắt cô không di chuyển: "Có nhớ trước đây những gì Từ Khải nói về em như thế nào không?" Tử Khải nói nhiều như vậy, quỷ mới biết hắn hỏi câu nào.

Cô lắc đầu."Nói như thế nào?" "Trang sức nhiều thêm một phần đều chê nhiều* " Tần Đỗ nhẹ nhàng lau, đưa tay nhéo nhéo lấy khuôn mặt non nớt của cô: "Sống nhiều năm như vậy, mới nghe hắn nói một cầu nhân văn như vậy." (*) ý chỉ Bạch Giai đã rất xinh đẹp rồi, cho dù trang điểm thêm là dự thừa thì vẫn rất xinh đẹp"

Được rồi.

Nếu được hắn khen như vậy, Bạch Giai đành phải để hắn lau mặt.

Gần sáu giờ, Tần Đỗ đẩy cô ra khỏi cửa phòng bệnh.

Nam thanh nữ tú luôn bắt mắt trong ánh mắt của người khác, cách ăn mặc của nam thanh nữ tú luôn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Bất cứ nơi nào cả hai đi qua, không ai không ngoái nhìn. Bạch Giai cũng biết xấu hổ: "Trời ơi, thật long trọng, sớm biết như vậy đã không đi ăn. Chúng ta bây giờ trở về còn kịp, hay là để không gian lại cho Trần Phi và những người khác đi."



Tần Đỗ tiếp tục đẩy cô đi về phía trước, trong giọng nói mang theo một nụ cười châm biến: "Hôm nay rất náo nhiệt chúng ta không thể không có mặt. Mấy ngày trước Trần tiên sinh đã nhờ anh làm nhân chứng cho màn cầu hỗn của cậu ta, chúng ta đến muộn, cũng không sao, nhưng bỏ bo” người ta thì cũng không có tốt lắm?"

Bạch Giai nghe xong liền quay đầu nhìn lại hắn: "Cảnh cầu hôn? Ý anh là gì? Trần Phi sắp được cầu hôn sao?"

Tần Đỗ cười không nói lời nào.

Bạch Giai lập tức hưng phấn, ở trên chiếc xe lăn nhún nhảy: "Oa, trước đó anh đã nói, buổi chiều em tới nhà hàng chờ anh, cũng sẽ không đến mức trễ như bây giờ. Trần tiên sinh này thật sự là rất kiên quyết, hôm qua mới biết chuyện của anh ta, hôm nay lại cầu hôn! Oa, thật chờ mong, em thật sự muốn xem rốt cuộc hắn là người như thế nào." "Hắt xì hắt xì!" Bên này Trần tiên sinh bị ai đó nhắc tới liền hắc xì liên tiếp hai lần.

Đặt tách trà trên tay xuống, nhìn đồng hồ, hắn háo hức nhìn lối đi vào nhà hàng.

Đã trễ gần một tiếng rồi, Tần Đỗ này thật sự là không đáng tin, lúc đầu đã nhờ hắn việc này, giờ này rốt cuộc vẫn chưa tới?

Trần Phi thấy hắn sốt ruột, lấy chân ở dưới bàn đá nhẹ hắn một cái: "Gấp cái gì? Nhìn bộ dạng mất hồn này của anh, ngồi một mình cùng em ở đầy khiến anh dày vò như vậy sao?"

Trần tiên sinh nhanh chóng ngồi xuống và nhìn Trần Phi cười: "Không phải. Anh chỉ đang lo lắng không biết anh Lộc có xảy ra chuyện gì không, tại sao lại lâu như vậy? Hay để anh gọi điện thoại cho cậu ấy hỏi xem thế nào."

Hắn cầm lấy di động, Trần Phi lập tức ngăn lại, giọng điệu nghiêm nghị: "Anh đang rủa Tần tổng của chúng tôi có phải không? Muốn người ta xảy ra chuyện gì có phải không? Người ta không thể có một chút không gian riêng tư ở một mình sao? Ngài ấy rất ghét người ta quấy rầy khi đang đi trên đường, anh mau cất điện thoại vào đi

Trần Quảng Siêu đẩy kính mắt rồi cất điện thoại vào: "Không sao, không sao, chúng ta từ từ chờ. Em có đói không?Em có muốn ăn trước cái gì không?"

Trần Phỉ tức giận: "Không đói bụng." "Được rồi."

Thấy hắn không nhận ra lỗi sai của mình, Trần Phi bất mãn gọi hắn: "Trần Quảng Siêu" "Sao?" "Em nhắc nhở anh một lần cuối, về sau không cần gọi Tần tổng là anh Lộc, nhất là trước mặt bạn gái của ngài ấy. Cho dù người đã chết, nhưng người cũ luôn được anh nhắc đến, thì liệu người hiện tại có buồn không?"

Trần Quảng Siêu vỗ mạnh vào trán, bỗng nhớ ra "Ò. Nhớ rồi nhớ rồi. Này, em xem trí nhớ của anh đi, nhắc nhở vài lần vẫn không thể nhớ được. Thời điểm quan trọng lạ buột miệng nói ra.

Trần Phi liếc nhìn hắn một cái, lấy tay nâng trán. "Anh đem IQ cao và EQ thấp của một người đàn ông kỹ thuật điển hình để giải thích thì thực sự trông rất sinh động. Trước khi quen anh, em luôn nghĩ những gì trên mạng nói là sai. Một người có chỉ số IQ cao như vậy, làm thế nào lại có EQ thấp chứ?Đến khi em quen biết anh, em đã bị thuyết phục, những điều trên mạng đều là kết tinh của trí tuệ con người. Em không tin những điều này, chẳng khác nào thách thức chính quyền."

Trần Quảng Siêu không hề tức giận về những lời phàn nàn của cô, thậm chí hắn còn phát hiện ra cỗ có EQ thấp, nhưng không biết làm thế nào để cải thiện nó. "Anh sẽ thay đổi, sau này có sự dẫn dắt đúng đắn và những lời nói, hành động mẫu mực của em, anh chắc chắn có thể thay đổi nó."

Thật tiếc, một người đàn ông như vậy cư nhiên lại là một con ngỗng ngu ngốc. Không còn cách nào khác để lấy được Trần Phi.

Tuy nhiên lúc này hắn luôn một lòng với Trần Phi .

Trần Phi thật may mắn!

Chẳng trách Tần Đỗ tác hợp cho hai người bọn hắn, bọn hắn thật sự xứng đôi.

Hai người đi tới, Trần Phi và Trần Quảng Siêu cùng đứng dậy.

Trần Quảng Siêu và Tần Đỗ trước tiên vỗ vai nhau chào hỏi, khi hắn cúi đầu chào cô, vẻ mặt hắn đột nhiên đông cứng.

Cái loại kinh ngạc không biết che giấu kia càng ngày càng đọng lại trên mặt hắn, hắn liếc nhìn Tần Đỗ và Trần Phi đầy vẻ khó tin Trần Phi sợ Bạch Giai nhìn thấy điều gì nên vội vàng kéo hắn, nói xin chào trước: "Bạch Giai, đây là Trần tiên sinh mà cô hay nói đến, Trần Quảng Siêu. Ngốc nghếch, đần độn, nhìn thấy mỹ nữ đầu óc sẽ không nhận thức được, nều hàn biểu hiện không tốt, cô cử gắng sức cười nhạo hận. Dù sao hắn cũng là người có EQ thấp, da mặt lại dày, chế cưới hắn, hắn cũng không sao."

Cách cảnh cứu này, Bạch Giai tự đánh giá cho mình điểm số cao nhất

Tuy nhiên cô vô cùng thông minh và nhạy cảm, từ sự ngạc nhiên thoảng qua của Trấn Quảng Siêu, cô biết rõ cô trông giống Lâm Tiểu Mạn đến mức nào.

Ha ha.

Thật khôi hài.

Mỗi lần gặp bạn cũ của Tần Đỗ, cô đều được chào đón bằng ảnh mắt này. Cô mỉm cười, đưa tay chạm vào tay Tần Đỗ đẩy xe lăn, làm cho hắn an tâm: "Phải không? Trần tiên sinh trông rất tuấn tú lịch sự, cực kì oai phong, Trần Phi, cô nói vậy có phải quá khi dễ người ta không cơ chứ?