Chương 27







Diệp Thời gần như sụp đổ: "Vì sao cả hai người đều quay về? Còn viện trưởng thì làm sao bây giờ?"

Nhưng cô vừa hỏi xong liền che mặt: "Xin lỗi, tôi xúc động quá, các cậu cũng bị bất ngờ."

Nó đúng là sự bất ngờ.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Lâm Khách và Chu Triệu đều bì chuyển quay về thế giới thật, bọn họ hoàn toàn mất liên lạc với viện trưởng. Nếu Lâm Khách muốn quay lại lần nữa, lại phải cần thêm một buổi sáng nữa.

Hoặc có thể tìm cách để bọn trẻ ăn thêm cái gì đó.

Lâm Khách quay đầu, nhìn về phía bọn nhỏ.

Nhìn thấy cá mập nhỏ thấy mình quay về, vui không chịu nổi, múc một thìa cơm rang trứng đưa lên bên miệng cậu: "Anh ơi...A..."

Lâm Khách dở khóc dở cười, đè cái đầu nhỏ của nó: "Em ăn đi, ăn không no sẽ không cao được đâu."

Sau đó, Lâm Khách nghĩ đến gì đó, cả người cứng đờ.

Diệp Thời đứng bên cạnh đã bình tĩnh lại: "Xem ra quy tắc biến thành chỉ cần tham gia làm bữa sáng sẽ xuyên qua, số người xuyên cũng tăng lên. Như vậy có thể tý nữa tôi và Tô Tuyết sẽ xuyên đến thế giới tưởng tượng, cậu nói cho tôi biết chũng tôi nên phải làm gì, cuối cùng phải liều một lần."






Trong giọng điệu lo lắng của Diệp Thời, Lâm Khách hoàn hồn: "...Để tôi nghĩ thêm đã."

Cậu vừa mở miệng, Diệp Thời và Tô Tuyết cùng nhìn về phía cậu, lập tức anh mắt tha thiết của Chu Triệu cũng nhìn cậu.

Không biết từ khi nào, bọn họ tin tưởng Lâm Khách có thể đối phó với mọi vấn đề, không chỉ giải quyết hết mọi vấn đề, cậu còn có thể sử dụng sức mạnh và quy tắc của thế giởi, tạn dụng tất cả các loại tài nguyên không thể nghĩ đến để đạt được mục đích.

Lâm Khách không biết mình trong lòng đồng đội đã bị đẩy lên mức thần, bản thân cậu cảm thấy rất là phiền.

Nếu như ở ngoài đời cậu chỉ cần chú ý nhiều hơn đến nhu cầu của viện trưởng, hỏi thăm thêm một ít tin tức, có thể dựa vào nhu cầu của mỗi người suy ra một phần của đáp án.

Nhưng phó bản này còn phải giải ddooos, còn mang theo huyền huyễn, cái gì cũng phải dựa vào phán đoán, đúng là giày vò người khác.

Vẫn còn may...Trong lòng bọn nhỏ nghĩ gì cũng viết lên mặt, không quá khó đoán.

Hành động của cá mập nhỏ trong lúc vô tình làm cho trong lòng Lâm Khách xuất hiện tia sáng.

Hình ảnh viện trưởng dọn dẹp người chơi tròn đêm khuya vắng cùng với viện trưởng ngồi cùng bàn với bọn nhỏ vẫn quanh quẩn trong đầu cậu.

Lâm Khách còn chưa kiểm chứng, cá mập nhỏ vẫn nhìn chằm chằm cậu, quan sát vẻ mặt của cậu, cắt đứt suy nghĩ của cậu: "Anh ơi, anh ơi, có phải mọi người sắp phải đi rồi hay không?"

Trong lời nói của cá mập nhỏ mang theo sự lo lắng và buồn bã, cùng lúc cả Đại Khả, Tiểu Khả, Lâm Lâm và Tiểu Lan đều ngừng động tác, không ăn nữa, nhìn chằm chằm mấy người.

















Bị cá mập nhỏ nhìn, Lâm Khách không trả lời, sờ đầu nó: "Sẽ có người đến với các em."

Cá mập nhỏ không nhận được câu trả lời, bĩu mỗi, cúi đầu ăn tiếp, có nó dẫn đầu, nhưng đứa nhỏ khác cũng im lặng cúi đầu tiếp tục ăn.

Nhưng mà đồ ăn không còn thơm ngon như trước nữa.

Vừa ăn, Tiểu Lan vừa rơi nước mắt. Hai mắt cô bé đỏ bừng, tay trái nắm chặt ống quần, mạch máu hiện rõ lên mu bàn tay, làn da dần dần tái nhợt.

Lâm Khách đang nhìn: "..."

Không thể nào? Đừng nói là lại hắc hóa nhá!

Diệp Thời giật giật góc áo cậu, nói nhỏ: "Đi vào trong bếp nói chuyện."

Khi bọn nhỏ không tập trung, bốn người đi vào trong bếp, Diệp Thời xoay người đóng cửa: "Không thể thảo luận qua cửa trước mặt bọn nhỏ được. Mặc dù bên ngoài nói mong chúng ta có thể rời đi, nhưng bản tính vẫn muốn giữ chúng ta lại."

Dù sao cũng là Boss, lại là trẻ con, làm sao hiểu hết được mọi chuyện.

Chu Triệu đứng cạnh bếp, trong lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu: "Lúc này ánh mắt bọn nhỏ rất đáng sợ."

"Đầu tiền là sửa lại dòng suy nghĩ cái đã," Nhìn thấy bọn nhỏ lại sắp tự bế, Lâm Khác thấy hơi đau đầu, năm nón tay luồn vào tóc, "Chúng ta cách đáp án rất gần."

Diệp Thời kiểm tra manh mối lại lần nữa: "Bối cảnh cậu chuyện của phó bản này rất đơn gian, là ở cô nhi viện, bọn trẻ và viện trưởng trong tưởng tượng, nhiệm vụ cũng rất rõ ràng, chính là chơi trò xếp hình với mấy đứa nhỏ. Bây giờ manh mối của chúng ta là viện trưởng duy trì trật tự cô nhi viện vào ban ngày, ban đêm bảo vệ bọn nhỏ khỏi ác mộng. khoảng cách hoàn thành mục tiêu chỉ còn thiếu một mảnh ghép ở công chính cô nhi viện. Nhưng gì chúng ta đang tìm kiếm là liên kết giữa cánh cửa và mong muốn của bọn nhỏ, viện trưởng.

Nghe đến đây, Chu Triệu nhịn không được phải ngắt lời: "Có phải bọn nhỏ muốn khóa cửa cô nhi viên luôn không? Cô nghĩ xem, khách đến thăm đều biếи ŧɦái, tình nguyện viên cũng tùy ý chém gϊếŧ, nếu là tôi, tôi thà khóa luôn cổng, khóa chặt phó bản lại.

Tô Tuyết lắc đầy, hiếm khi nói chuyện, yếu đuối nói: "Nhưng tôi cảm thấy ngày hôm qua bọn nhỏ ở với chúng ta rất vui vẻ mà. Hôm này lại không muốn chúng ta đi."

Chu Triệu nghe thấy thế, vẻ mặt "suy nghĩ cẩn thận": "Trời ơi, nhất định là vì chúng ta đối xử quá tốt với chúng nó, là người chơi thân thiện nhất từ trước đến nay, bọn nhỏ muốn nhốt chúng ta ở trong cô nhi viện! Ở lại đây với bọn nó!"



. Trải nghiệm đọc truyện số 1 tại ( t rùmtruyện.𝚅N )

Diệp Thời bị đầu óc của Chu Triệu làm cho im lặng, kéo quay về đề tài: "Cho dù là như vậy, chúng ta không thể thỏa mãn nguyện vọng của bọn trẻ, suy nghĩ kỹ lại đi."

"Nếu không nói về cơ chế của phó bản đi." Lâm Khách nghĩ lại: "Nhìn kỹ lại, mỗi một khó khăn của phó bản nhìn từ một góc độ nào đó đều là nhắc nhở, lúc mới vào cửa, thi thể ở trên bàn ăn của bọn nhỏ buộc chúng ta phải tự nấu cơm, phát hiện ra điều kiện xuyên không. Lần đầu tiên vượt qua những thay đổi trong điều kiện, chúng ta mới phát hiện ra những khác thường của phó bản, gián tiếp giúp chúng ta vượt qua điều kiện trong ký ức..."

Mà bây giờ, bây giờ nấu cơm lại kích hoạt dịch chuyển đồng thời nhiều người.

'Nguyện vọng là của bọn nhỏ và viện trưởng, nhưng điều kiện lại là của cơ chế phó bản, nhất định nó chúng ta đạo cụ và khả năng hoàn thành nguyện vọng," Lâm Khách dừng lại một chút rồi tiếp tục, vành tai trái bị ngón tay niết đến đỏ bừng, khuyên tai hình chữ thập xoay sang góc khác, "Tôi đã xác định được rồi."

Sau đó, Lâm Khách nói ra suy đoán của mình, và hỏi ý kiến của mọi người.

Diệp Thời, Chu Triệu và Tô Tuyết nghe đến ngây người.







Diệp Thời giật mình nói: "Thật sự có thể như vậy sao?"

Chu Triệu lại rất bình tĩnh, "Lúc trước để cho Tiểu Khả thay Đại Khả, giờ tôi thấy không có gì là không thể."

Tô Tuyết hơi do dự: "Tôi thấy như vậy cũng tốt."

Xem như đã nhất trí, chỉ còn lại một vấn đề.

Chu Triệu nói: "Còn trò ghép hình thì sao?"

Ghép hình, Lâm Khách cũng đã nghĩ đến.

Nhớ lại toàn bộ bức tranh, đó là một bức ảnh chụp chung của bọn trẻ đứng trước cửa cô nhi viện.

Thừ tự là Tiểu Lan, Lâm Lâm, Tiểu Khả, Đại Khả, Cá mập nhỏ. Bởi vì Tiểu Khả và Đại Khả đứng rất gần, Lâm Lâm và Tiểu Khả gần như chiếm vị trí tring tâm của bức ảnh, cho nên vị trí giữa bả vai, mảnh ghép không hoàn chỉnh chính là cổng chính của cô nhi viện.

Nhưng mà, thay vì nói vị trí còn thiếu là cửa chính cô nhi viện, chi bằng nói vị trí đó là trung tâm của tất cả.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Khách đều bị lập luận trước đây của mình chọc cười, vì sao nhất định phải đi quả cửa mới được? Cánh cửa có gì để ghi nhớ đâu? Việc gì phải quan tâm đến một cái cửa, nó làm sao xứng vị trí trung tâm được.

Vị trí đó phải là của viện trưởng!

Chỉ cần có viện trưởng ở đây, cửa mở hay đóng không quan trọng.

Viện trưởng mới là phòng tuyến kiên cố nhất của cô nhi viện.

"Được rồi, đến lúc đó xem có thể chụp một tấm ảnh của viện trưởng hay không, nếu không thì lấy mảnh ghép cánh cổng ghép vào."Lâm Khách nói nghiêm túc.

Chu Triệu: "..." Cũng chỉ có thể như vậy!

Đột nhiên mấy người vì có mục tiêu mà thần thái sáng láng, đây không chỉ là xuất phát từ tín nhiệm vô điều kiện với Lâm khác, mà còn vì trong quá trình ở chung đã hiểu rõ bọn nhỏ...Những đứa trẻ này hi vọng có thể ở chung với viện trưởng và viện trưởng cũng như vậy.

"Vậy thì chúng ta chia nhau ra hành động. DIệp Thời vừa dứt lời, cô và Tô Tuyết biến mất ngay tại chỗ.

Hai người họ đã biến mất, chứng tỏ bọn nhỏ đã ăn cơm xong, Lâm Khách lập tức không chần chờ, đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị thu dọn bàn ăn.

Không ngờ vừa mở cửa ra, cá mập nhỏ đã nhào vào lòng cậu, Sau khi biến thành cá mập nhở, sức lực lớn hơn, ít nhất phải mấy chục lần, suýt chút nữa làm Lâm Khách ngã.

Cậu vội vàng ổn định cơ thể, giơ tay chặn bả vai nó lại.

Lâm Khách: "..."

Cá mập nhỏ: "..."

Cá mập nhỏ chột dạ nói: 'Anh ơi, em vừa mới đến, chưa nghe thấy gì hết..."

Phía sau lưng cá mập nhỏ là bốn đứa nhỏ gật đầu, Lâm Khách dở khóc dở cười, mặc dù nghe lén nhưng cậu không muốn bóc mẽ ra, đành phải nhẹ nhàng đẩy vai Cá mập nhỏ: "Quay về đi."

"Ồ." Cá mập nhỏ buồn bã, quay về với đám trẻ.

Nhìn như vậy, có lẽ không nghe được tin gì quan trọng cả.

Lâm Khách đi ra, khép hai tay lại: "Được rồi, đúng là bọn anh sắp đi rồi."

Sắc mặt bọn nhỏ suy sụp, ánh mắt u ám.

"Nhưng mà trước khi đi, sẽ tặng cho các em một bất ngờ nho nhỏ."