Chương 37

Lâm Khách chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Giáo chủ lại phản ứng mạnh như thế, con người đen kịt liếc Lâm Khách một cái, sau đó xoay người muốn rời đi.

"Đợi đã, tôi là khách, tôi muốn vào trong đó xem." Lâm Khách phát hiện ra manh mối, gọi Giáo chủ quay lại.

Cơ thể Giáo chủ dừng lại.

Người đàn ông cao lớn xoay người, giọng điệu cứng ngắc: "Xin cứ tự nhiên."

Xem ra hắn sẽ không đi vào trong căn nhà nhỏ này, nhưng có lẽ từ lý do nào đó, hắn cũng không thể ngăn cản Lâm Khách đi vào.

Hoặc có lẽ phân thân trước đó đã khiến Lâm Khách hoảng sợ quá nhiều, nên phân thân lần này nhìn khá là dễ tính, Lâm Khách nhìn Giáo chủ ăn khổ, tâm trạng lại vui vẻ hơn.

Cậu kéo dài giọng nói của mình: "Làm phiền anh đợi tôi ở đây, cảm ơn anh."

Giáo chủ cứng đờ tại chỗ, sau đó quay sang nhìn Lâm Khách.





Đúng thế, từ đầu đến cuối ánh mắt của Giáo chủ mang theo sự ác ý không thể che giấu, theo thời gian Lâm Khách biến mất càng lâu, càng trở nên khủng bố hơn.

Ước chừng khoảng mười lăm phút, tia lý trí cuối cùng trong mắt hắn cũng biến mất.

Hắn yên lặng đi đến cửa, nhìn chằm chằm cánh cửa, ánh mắt như muốn đốt cháy đó.







...

Lâm Khách cẩn thận đi vào bên trong căn nhà gạch đỏ không hề biết sự thiếu kiên nhẫn của Giáo chr.

Cậu vẫn đang còn vui vẻ khi làm đối tượng mình chăm sóc phải đứng ngoài đợi.

Trong phó bản lần trước, chỉ cần viện trưởng có vấn đề về cảm xúc sẽ bắt cậu vào phong tối, và trong phó bản này, Giáo chủ đã có một số chuyện ỷ vào cậu, ngay từ đầu đã cố gắng ổn định tâm trạng bằng cách đến gần cậu.

Đúng là khó tin!

Cảm giác đau đớn trên ngón tay trái, không biết thứ gì đó rơi ra từ bức tường, dính vào lòng bàn tay Lâm Khách.

Lâm Khách: "!!!"

Theo bản năng cậu vung tay lên, hất vài cái cũng không rơi, đúng lúc cả người lạnh lẽo, bỗng nghe thấy "ầm" một tiếng trong bóng tối, ngọn đèn dầu sáng lên ở giữa phòng, dưới ánh sáng mờ ảo, Lâm Khách thấy rõ toàn bộ căn phòng, cậu giật thót mình. Cậu nín thở.

Một màu đỏ sẫm.

Lâm Khách chưa bao giờ thấy nhiều cánh hoa hồng mềm mãi như vậy. Chúng được rải trên mặt đất, trên tượng, trên mái nhà, bàn gỗ tròn ở giữa phòng, trên giường...Từng lớp này đến lớp khác, nhiều loại khác nhau, dày mỏng khác nhau, từ màu đỏ nhạt xếp chống dần lên đỏ sậm, làm cho đầu óc người ta choáng báng, chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

Đèn dầu ở trên bàn gỗ, xung quang là hoa hồng,, giống như một phần mộ.

Chỉ cần đứng ở đây, làm cho mọi người cảm thấy áp lực và tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, Lâm Khách như bị thứ gì đó điều khiển, từng bước từng bước đi về phía bàn gỗ tròn.

Cậu đứng trước bàn gỗ, cúi đầu nên không thấy rõ gương mặt, vươn tay đẩy từng cánh hoa trên bàn xuống.

Dưới động tác của lâm Khách, từng cánh hoa "xào xạc" rơi xuống mặt đất, sau đó nằm yên, như vừa mới kết thúc một sinh mệnh ngắn ngủi.







Không thể bị kéo đi.

Bình tĩnh.

Lâm Khách cắn chặt răng, hàm tạo thành độ cong sắc bén.

Cậu để ý trong thoáng chốc mình không thể khống chế hành vi của mình được, liền đưa tay trái ra, chiếc nhẫn tản ra sự lạnh lẽo, đống cánh hoa run rẩy né tránh, không tạo thành bất kỳ một chút tổn thương nào với cậu.

Đột nhiên, đầu ngón tay lâm Khách đau xót, theo bản năng rụt tay lại, đột nhiên mở mắt ra.

Trong màu đỏ tươi ở trước mắt, hiện ra một tia sáng.

Đó là một bông hồng to lớn, đầy gai nhọn, một nửa mày đỏ một nửa màu trắng.

...

Bên ngoài căn nhà gạch đỏ.

Giáo chủ từ từ ngẩng đầu lên.

Dường như nhận ra Lâm Khách sẽ không xuất hiện vì sự chờ đợi của mình, sắc mặt Giáo chủ ngày càng xấu, hắn xoay người, hướng về phía mặt trời chói chang, giơ hai tay lên...Sau đó cả người phát ra ánh sáng.

Trong thoáng chốc, cả trấn nhỏ đều chấn động.

Âm thanh điện tử của hệ thống Chủ thần đột ngột vang lên.

Hệ thống Chủ thần: "Giáo chủ xây dựng điều lệ đầu tiên của trấn nhỏ, không được vi phạm, là người đến chính trực, ngăn chặn bóng tối đến trấn nhỏ, không được tự tiện xông vào nhà người khác mà chưa được cho phép."







Ngay khi kênh chat hoảng hốt gần như kín màn hình, tiếng vỡ cửa sổ, Lâm Khách nhảy ra từ cửa sổ tấng hai.

Cở thể cậu nhanh nhẹn, một đống cánh hoa màu đỏ tươi đuổi theo cậu, giống như một con mưa màu đỏ.

Giáo chủ nghe thấy tiếng động, đột nhiên ngẩng đầu, thấy mái tóc rối của thanh niên, quần áo xộc xệch ôm một bông hoa hồng hắn tạo ra, đáp từ trên trời xuống.









Lâm Khách rơi giữa không trung, trong lòng cậu cũng nổ tưng.

Hóa ra cách để vượt qua sự mê hoặc tinh thần là đánh bại nó bằng nỗi sợ hãi cực đoan khác!

Lúc nãy đóa hoa hồng biến dị khổng lồ hấp thụ giọt máu trên đầu ngón tay cậu, tỏa ra mùi hương, sau đó cả cánh hoa hồng đỏ trong phòng như phát điên lao lên chặn cậu.

Vốn Lâm Khách không thể tránh né, may mà hệ thống lên tiếng đúng lúc.

Khi nghe được mấy chữ "Giáo chủ xây dựng điều lệ đầu tiên", cậu theo bản năng lạnh cả người, nỗi sợ cực độ làm cậu hoàn toàn xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh, trong nháy mắt thoát được khống chế.

Ý thức được điểm này, Lâm Khách quyết định nhảy ra khỏi cửa sổ.

Chẳng qua chỉ chạy được ra ngoài, đừng nói là chết đấy chứ?

Lâm Khách vừa đáp xuống vừa đau khổ nghĩ.

Đang mải nghĩ, cổ tay bị người khác nắm chặt, sau đó cả người không trọng lực rơi vào vòng tay đối phương.

Lâm Khách: "?"

Ở giữa màn hình, Giáo chủ mặc áo trắng khó khăn lắm mới bắt được thanh niên, vai, tay áo, vương miện nổi bật giữa nền hoa hồng đỏ chói mắt.

Đột nhiên nhận ra mình suýt chút nữa làm đối phương tự trách.

Cơ thể Giáo chủ run rẩy, hai tay dùng sức hơn, Lâm Khách thấy mình sắp bị bóp nát, cậu mở mắt ra, vừa lúc đối diện với đôi mắt đỏ thẫm.

Giọng nói của Giáo chủ đầy ác ý và đau đớn: "...Lâm Khách."

Lâm Khách ngạc nhiên mở to mắt.