Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khí thế của Giáo chủ quá mạnh, tất cả người có mặt ở đây đều bị bất ngờ.

Ngay cả Lâm Khách cũng cảm thấy sức nặng cua nó.

Cô ả bị nhắm thẳng vào, đã không còn ngông nghênh như nãy nữa, gần như bò lùi về phía sau, nhưng không đi được mấy bước lại không dám chạy nữa, cuối cùng run rẩy quay người đi vào phòng sám hối.

Giáo chủ rất chuyên nghiệp, gần như là áp giải người quay về, sau đó còn xoay người liếc nhìn Lâm Khách một cái, cuối cùng sắc mặt mới đỡ hơn, rồi buông rèm xuống.

Dường như trong ánh mắt còn hiện lên sự vui vẻ.









Khi ánh mắt Lâm Khách chạm phải ánh mắt Giáo chủ, trong thoáng chốc cậu thấy ngây người.

Không thể phủ nhận, lúc nãy Lục Chu, không, phải nói là Giáo chủ chắn trước mặt cậu, đè giọng nói ra câu như thẩm phán kia đúng là rất đẹp trai, rất có phong thái của một vị thần.

Nhưng mà Giáo chủ mang theo cảm xúc tiêu cực như thế, đừng nói là bóp chết luôn NPC trong phòng sám hối đấy chứ?

Cậu theo bản năng dựng lỗ tai lên nghe, bên tai lại truyền đến tiếng bánh xe lăn trên sàn gỗ.

Lâm Khách vừa quay đầu, đối diện với Cận Thanh Việt đang điều khiển xe lăn chuyển hướng, bỗng dưng nghĩ đến những lời vừa nghe thấy.

Cậu thấy lúng túng, năm ngón tay nắm lấy tóc: "Anh nói chuyện ổn không?"

Sắc mặt Cận Thanh Việt không vui, nhìn chằm chằm Lâm Khách, sau đó mỉm cười: 'Ừm, Giáo chủ có nhiều hiểu biết độc đáo về tôi, sau đó chúng tôi trao đổi nhiều chuyện."

"Đi thôi." Cận Thanh Việt chuyển xe lăn, không hề nhắc đến chuyện vì sao Lâm Khách vẫn còn đứng ở đây "nghe ngóng."

Quay đầu nhìn phòng sám hối, Lâm Khách dừng lại một chút: "À, anh đi trước đi. Tôi ở lại đây lúc nữa, tám chín phần NPC lúc nãy là một manh mối quan trọng."

Cậu suy nghĩ cẩn thận lại, quyết định kể ngắn gọn chuyện vừa xảy ra: "Tôi muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với cô ta, xem cô ta đến sám hối chuyện gì."

Cận Thanh Việt nghe xong nhíu mày, xoay người nhìn lướt qua phòng sám hối, như đang do dự có nên ở lại nghe hay không.

Đúng lúc này, trong phòng sám hối truyền đến tiếng khóc nức nở giật mình của cố ả, sau đó cô ta bắt đầu kể hết "tội ác" của mình ra.

"Đều trác tôi quá xinh đẹp, quyến rũ, mới làm bọn họ phạm sai lầm, nhưng cầu xin ngài hãy rũ lòng thương tôi, chính vì chuyện này, từ nhỏ đến lớn tôi không có người bạn nào, các cô ấy đều đang ghen tỵ với tôi...Ngài cũng biết, chính vì thế tôi mới ở cùng với ả phù thủy, nhưng cũng chính tôi đã vạch trần bộ mặt thật của ả ta, mới làm cho người dân trong trấn không bị ả ta mê hoặc, ngài, ngài phải đồng ý lời sám hối của tôi!"

Cận Thanh Việt: "..."

Lâm Khách: "..."

Lượng thông tin vừa quá nhiều vừa thu hút người khác, Lâm Khách không nói gì, đồng thời cũng yên lòng...Xem ra Giáo chủ cũng không tức giận, vẫn thực hiện chức trách của mình.

Cậu đang nghĩ vậy đột nhiên nghe thấy Giáo chủ ở bên trong nói vọng ra: "Không."

Giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn.

Lâm Khách: "..."

Được rồi, không chấp nhận cũng được, nói không chừng còn có thể ép cô ả nói ra thêm gì đó.

Chỉ dựa vào mấy lời nói của cô ta, cũng đủ đoán ra giữa cô ta và nữ phù thủy có quan hệ không rõ ràng, cô ả là bạn bè duy nhất của nữ phù thủy, rất có thể ả ta biết ý nghĩa phía sau bông hoa hồng nửa trắng nửa đó di phù thủy để lại, càng đến gần thêm một bước, nếu có thể dựa vào đoạn thông tin này, đoán ra được trạng thái hiện tại của nữ phù thủy, nói không chừng có thể lấy được đạo cụ nhiệm vụ.

Mặc dù vấn đề lớn nhất của phó bản này nằm ở trên người đàn ông mù tự kỷ kia, nhưng nữ phù thủy cũng là điểm quan trọng.

Thứ nhất, người đàn ông mù cảm thấy tất cả mọi người đều đã lừa dối anh ta và không tin tưởng bất kỳ ai, nhưng chỉ có anh ta kiên định nói rằng "Cô ấy sẽ không lừa dối tôi" ngay từ khi xuất hiện. Dựa theo tình huống nói chuyện hôm trước, nếu muốn cạy miệng người đàn ông mù, đúng là phải đổi bằng tin tức của nữ phù thủy.

Thứ hai, nữ phù thủy và bông hoa hồng nửa trắng nửa đỏ có quan hệ mật thiết, trong trấn nhỏ xảy ra chuyện lạ, chuyện tử vong và ban đêm không thể tách rời hoa hông đỏ, phải tìm được cách giải quyết.

Bởi vậy có thể thấy, mặc dù nữ phù thủy chưa xuất hiện nhưng lại là nhân vật quan trọng trong bối cảnh và cốt truyện, Lâm Khách tin tưởng Cận Thanh Việt cũng nghĩ ra được điều này.

Tất nhiên, Lâm Khách có cảm giác kỳ lạ, rất giống như lúc nãy Cận Thanh Việt muốn tách ra hành động lẻ.

Trước mắt, sau khi Cận Thanh Việt nghe cô gái nói từng ở cùng một chỗ với nữ phù thủy, yên lặng một lát rồi nói: "Vậy thì tôi cũng..."

Anh ta còn chưa nói xong, một giọng nói cắt ngang anh ta.

"Cận thần!" Một người vội vàng lên tiếng.

Sau đó là một bóng người xông đến, là Hoắc Gia Nam bên phía hoa hồng trắng, phía sau còn có mấy người dân lớn tuổi trong trấn đang quát mắng cô: "Có gì mà vội vàng thế, đυ.ng phải người ta rồi có biết không? Người ngoài như mấy người sao lại chen ngang như vậy?"

"Con gái con đứa, đúng là không được dạy!"

Mặt mày Hoắc Gia Na, xọm đẹp, nghe thấy như thế bèn nhíu mày, luống cuống xin lỗi, đồng thơi giang tay ngăn cản người dân trong trấn đi về phía này: "Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi đi ngay đây, xin mọi người đừng làm phiền Giáo chủ."

Người dân trong trấn hiền lành, nghe thấy lời xin lỗi, cơ thể đã bị đẩy quay lại, lập tức bị động tác này làm cho mơ màng, phản ứng không kịp, trong miệng còn lẩm bẩm: "Sao lại như vậy", bước chân không tự chủ bước quay về hàng.

Hiển nhiên Hoắc Gia Nam thường đυ.ng phải chuyện như này, vừa mới cười xong, quay đầu liền đổi sắc mặt.

Gương mặt cô nghiêm túc, đè giọng nói với hai người: "Xảy ra chuyện rồi!"

Lâm Khách và Cận Thanh Việt đều nhìn về phía cô.

"Tần Độ không muốn đứng chờ, đã đi dạo một vòng, kết quả gặp bọn Cao Phi Phàm và Trần Minh, nói là có nhiều người đã bị...đào thải."

Lời vừa nói ra, cảm giác nguy hiểm trong lòng Lâm Khách càng rõ hơn, Cận Thanh Việt bật cười: "Bọn họ bị đào thải như thế nào? Người bị đào thải đều là người chơi hoa hồng trắng à?"

Hoắc Gia Nam ngạc nhiên nói: "Đúng thế, nói là đã chết ba người."

Sau đó cô cười khổ một tiếng: "Cao Phi Phàm và TRần Minh bị dọa ngây người, lắp ba lắp bắp nói không nên lời. Tần Độ đến hiện trường xem, theo lý thuyết người chơi hoa hồng trắng sẽ không bị người dân trong trấn vây quanh..."

Trong lúc ba người đang nói chuyện, cô gái đã đi từ trong phòng sám hối đi ra, sắc mặt cô ả đen sì, tướng khắc khổ ngày càng rõ, gần như vừa oán độc không cảm lòng liếc nhìn Lâm Khách một cái, không nói câu nào, vội vàng chạy qua ba người.

Người dân tiếp theo thò đầu vào.

"Đi thôi, đến đó xem một chút." Lâm Khách hít sâu một hơi, cảm thấy việc này rất bất ngờ. Có lẽ cái chết của những người này không phải do phó bản gây ra.

Nắng sớm đã lên, mặt trời lên cao, nhưng cả trấn nhỏ vẫn như cũ nồng đầy hơi lạnh. Người chơi tụ tập bên ngoài giáo đường gần như đông đủ, mấy người vừa mới quay về không dám đi lung tung nữa, co lại một góc.

"Mấy người đã thấy cái gì? Thấy do ai làm?"

Tần Độ hỏi bọn họ, nhưng hiển nhiên mấy người này có cạy miệng cũng không hé nửa chữ.

Nhìn thấy Lâm Khách và Cận Thanh Việt đi ra, Tần Độ thở phào nhẹ nhõm, đi về phía trước nói: "Như vậy đã đủ người rồi, bọn họ thì không hé nửa lời, mọi người cùng nhau qua đó xem đi."

Lần này, Cao Phi Phàm mới không nhịn được, mở trừng mắt, nói: "Tôi, chúng tôi không đi, chúng tôi vừa mới ở bên đó..."

Tần Độ dở khóc dở cười: "Mấy người không đi thì ai dẫn đường? Cuối cùng là ở chỗ nào, ai bị đào thải?"











Thấy Tần Độ không chỉ không tức giận, ngược lại rất kiên quyết yêu cầu bọn họ dẫn đường, hơn nữa Cận Thanh Việt cũng liếc mắt qua, Cao Phi Phàm và Trần Minh liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới ấp úng nói.

Cao Phi Phàm nó: "Thật ra chúng tôi không dám lười biếng, ai lại lười biếng trong phó bản cấp C chứ?"

Lúc này đầu óc hắn mới tỉnh táo hơn, kể lại chuyện bọn họ đã thấy trên đường đi.

Đúng là Cao Phi Phàm và Trần Minh không lười biếng, mà lại khá thông minh, tập trung chọn những người dẫn đã sám hối với Giáo chủ xong, biểu hiện rất thân thiện, cơ thể và tinh thần rất khỏe mạnh đi dò tin tức.

Tin tức bọn họ nghe được cùng với tin tức mà họ lấy được từ người dân trong trấn rất giống nhau...Đến ban đêm, sẽ có người dân trong trấn biến mất khó hiểu, thậm chí còn có người tự nhiên phát điên, làm tổn thương đến người thân của mình.

Đương nhiên, những người dân phát điên sẽ bỏ nhà đi hoặc đến giáo đường của Giáo chủ vào ngày hôm sau để sám hối, chỉ cần nhận được sự tha thứ của Giáo chủ, có thể cảm nhận được sự bình thản trong tâm hồn, nhận được sự bình an của ngày mới, nếu không tình huống sẽ càng ngày càng tệ hơn...Vì thế trong trấn đã biến mất rất nhiều người. Đó là lý do tại sao ngày hôm nay ở nhà thờ lại đông như thế.

"Tôi cảm thấy, tôi thấy Giáo chủ sẽ không có vấn đề gì chứ?" Cao Phi Phàm nói xong lại kích động, "Hắn không có mặt mọi người sẽ phát điên, phát điên xong lại còn phải đến chỗ hắn để sám hối, đây không phải là không chế người dân trong trấn sao? A? Đúng là lừa đảo cao cấp!"

Thì ra là thế, khó trách cô gái lúc nãy đã oán độc nhìn mình như thế, thì ra cô ả cũng không được Giáo chủ "tha chứ." Lâm Khách vừa nghe vừa phân tích, bất thình lình ngh thấy Cao Phi Phàm có suy đoán không hợp lý, không khỏi níu mày, không hề che giấu nhìn về phía hắn.

Cao Phi Phàm đang liên mồm nói, ánh mắt đảo qua mọi người, bất ngờ không kịp đề phòng bị Lâm Khách liếc một cái, liền bị sặc.

Cao Phi Phàm lắp bắp: "Cậu, sao cậu lại nhìn tôi như vậy, tôi nói là thật, chúng tôi còn hỏi thăm noi người đàn ông mù hay đến, người ta muốn có một bông hoa hồng đỏ, điều này chúng tỏ hoa hồng trắng trong trấn này không bình thường! Tất cả những câu chuyện thần thoại, kể cả cậu chuyện chim Dạ onah, đều là hoa hồng trắng biến thành hoa hồng đỏ. Mấy người không thấy Giáo chủ rất trắng à?"

Đã thấy từ lâu rồi.

Giáo chủ và phù thủy Dạ Oanh như trắng và đỏ, ban ngày và đêm.

Phân tích này rất chính xác nhưng không che giấu được thứ khác là nói bậy, người khách có lẽ không biết, Lâm Khách lại rất rõ. Người đàn ông mù đã phát điên từ lâu, trám chín phần nữ phù thủy cũng đã phát điên, nếu không phải Giáo chủ đang trấn áp, bân ngày hoa hông sẽ ra ngoài gϊếŧ người.

Lâm Khách không nhịn được nữa, cũng không nghe nổi nữa, ngắt lời hắn nói: "Vậy thì sao? Có kết luận gì không? Mọi người đều biết Giáo chủ là Boss cấp trừng phạt, vậy anh nói đi, anh thấy anh ấy có vấn đề thì sau đó anh nên làm gì?"

Cao Phi Phàm lắp bắp, sau đó câm như hến.

Cao Phi Phàm không có cách nào trả lời được câu hỏi này, khả năng của hắn không phải là đối thủ với Boss cấp trừng phat.

"Cho nên chúng tôi mới đoán." Cao Phi Phàm nhìn chằm chằm Lâm Khách, mấp máy môi nói, "Chỉ cần không có người chơi hoa hồng trắng, có lẽ Giáo chủ sẽ mất đi sức mạnh, là có thể qua cửa."







Khả năng phân tích của người xem phó bản cấp C cao hơn cấp F, gần như phân tích đều có lý, Lâm Khách lại nói tiếp.

"Ồ, thế à?" Cậu nhẹ nhàng quay sang hỏi.

Cao Phi Phàm bị hỏi ngẩn người ra, ngay cả Cận Thanh Việt cũng thấy thú vị nhìn sang.

Phải biết ràng, từ khi tiến vào phó bản tới nay, Lâm Khách hiếm khi chủ động đứng ra dẫn dắt quá trình diễn ra phó bản, chứ đừng nói dẫn dắtngười khác...Rõ ràng từ phó bản trước, người xem có thể nhận ra cậu có năng lực giỏi và gắn kết người chơi với nhau.

Trong mắt Cận Thanh Việt hiện lên sự hứng thú.

"Vậy thì sao nữa?" Lâm Khách lên tinh thần nghe Cao Phi Phàm nói chuyện, không để ý đến ánh mắt kia.

"Mấy người kia chết như nào?"

Nghe thấy câu hỏi này, không có gì bất ngờ, mặt Cao Phi Phàm và Trần Minh đều trắng bệch.

(*) Meme ông lão xem điện thoại trên tàu:Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị - Chương 49- --

Hôm nay mình mới nhận ra mình mắc lỗi từ "thân phận", từ mình nên dùng là "danh tính" mới đúng. Toàn bộ truyện mình dịch đều mắc lỗi này, có thời gian mình sẽ sửa sau.