Chương 2-1

5

Cửa sổ phòng học của Tạ Ngộ đối diện với của sổ phòng học Trình Ấu Ấu, hai người ngẩng đầu là thấy bên kia có nghiêm túc làm bài tập hay không, đương nhiên, mặc dù đang ở phòng học Trình Ấu Ấu cũng có thể bày rất nhiều trò.Tạ Ngộ ngẩng đầu, hôm nay cậu trùm khăn trải giường, tay phải cầm một cây đũa thần làm bằng giấy, đứng trên ghế lẩm bẩm lên vở bài tập. Một giọt mồ hôi không nói nên lời từ trán Tạ Ngộ rơi xuống.

Anh biết Trình Ấu Ấu đang làm phép.

Gần đây, trên kênh thiếu nhi đang chiếu một chương trình ảo thuật nổi tiếng, nhân vật chính là một pháp sư, có một lần cô đã thực hiện màn làm bài tập bằng phép thuật. Nhưng khi biến hình, cô sẽ biến thành một thân màu tím, Tạ Ngộ liếc nhìn màu của chiếc khăn trải giường, liền biết Trình Ấu Ấu chỉ đang nằm mơ.

Trình Ấu Ấu lẩm bẩm, hòa mình vào thế giới riêng của mình.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Trình Ấu Ấu nhắm mắt cầm lên, miệng còn lẩm nhẩm thần chú, không nhìn tên, tiện tay bắt máy: "---Chào----."

Của sổ đối diện mở ra, Tạ Ngộ nói với điện thoại, bình tĩnh thơ ơ: "Làm bài tập hè đi."

"A! Cậu làm gì vậy!"

Điện thoại bị cúp.

Cậu thất vọng rũ vai, "A... trời xanh có mắt, xin hãy tha thứ cho con. Tội danh Tạ Ngộ đã làm gián đoạn phép, không phải con!"

Cậu trèo lên bàn, mở cửa sổ, hét vào mặt Tạ Ngộ: "Đừng làm gián đoạn ma thuật của tớ!"

"Còn nữa, có gì thì nói trực tiếp được rồi, cậu gọi tớ làm gì, không thấy tớ đang làm gì sao!"

Tạ Ngộ dùng khẩu hình nói: "Tớ đẹp trai hơn cậu."

Cửa sổ đối diện đóng cái rầm, rèm được thả xuống.

Tạ Ngộ nhanh chóng gửi tin nhắn trên điện thoại, nhấn nhanh: "Trình Ấu Ấu đẹp trai nhất thế giới."

Bên kia gửi lại một tin: Cậu hét lớn lên cho tớ.

"Trình! Ấu! Ấu! Đẹp! Trai! Nhất! Thế! Giới!"

Rèm cửa mở ra, Trình Ấu Ấu cười lớn, khóe mắt lông mày đầy vẻ tự hào: "Tớ tha thứ cho cậu đấy, chúng ta mãi là bạn tốt nhé~~~"

6

Trình Ấu Ấu chuẩn bị đi dã ngoại sinh tồn.

Lều, túi ngủ, thuốc chống muỗi, balo, đèn tín hiệu, bộ đàm...v.v. Theo Trình Ấu Ấu, bộ đàm phải đứng nhất.

Cậu bỏ đồ vào balo, ngoài đồ ăn, cậu còn nhét một cuốn "Nhật ký chú mèo cười".

"Chúng ta xuất phát thôi" Trình Ấu Ấu đứng trên bàn phòng khách, thổi chiếc còi bạc trên cổ, lấy một cây cờ nhỏ chỉ về phía cửa, trịnh trọng ra lệnh: "Đội phó Tạ, đi với tớ!"

Tạ Ngộ lười biếng nói: “Dạ, đoàn trưởng.”

"Cám ơn đội phó Tạ." Trình Ấu Ấu nghiêm túc thổi còi, "Sao lại không có phép tắc gì thế?"

Tạ Ngộ đứng nghiêm, tràn đầy năng lượng: "Dạ được! Đoàn trưởng!"

Trình Ấu Ấu chắp tay sau lưng như một ông già, hài lòng gật đầu.

Sau hai phút đi thang máy và ba phút đi bộ, họ đã tới đích, bãi cỏ cạnh cầu trượt trong công viên.

"A........! Đội phó Tạ! Chúng ta dựng lều ở đây đi!"

Tạ Ngộ lấy sách hướng dẫn ra, nghiên cứu thật kỹ, anh biết Trình Ấu Ấu không đủ kiên nhẫn đọc thứ này, cậu thường tìm cách khác tốt hơn...

"Chú! Dì! Chúng cháu đang luyện hè, có thể giúp cháu sửa sang lại lều trại không ạ?"

Vâng, kịch bản như cũ.

Hai mươi phút sau, bọn họ vào lều thành công. Mặt Trình Ấu Ấu nóng bừng, trán đầy mồ hôi, Tạ Ngộ móc ra từ trong balo một cây quạt điện đã sạc đầy.

"Không cần lo lắng." Anh giải thích với Trình Ấu Ấu người được gió thổi mát đến ngày khò khò, "Tớ mang đến 3 cây quạt như vậy lận."

Trình Ấu Ấu nắm chặt tay anh: "Anh em tốt."

"Bước tiếp theo là——————" Trình Ấu Ấu cẩn thận nhớ lại, sau đó cậu mỉm cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Chúng ta ngủ trưa đi."

Tạ Ngộ không vạch trần Trình Ấu Ấu, tên ngốc này nhất định đã quên cậu định làm gì tiếp.

"Nhà thám hiểm không ngủ trưa không phải là nhà thám hiểm tốt." Vẻ mặt Trình Ấu Ấu chính trực.

Vậy sao tự nhiên cậu lại nhảy tới bối cảnh phiêu lưu kỳ ảo luôn rồi, trong lòng Tạ Ngộ khiếu nại.

7

Trời đã sập tối, bữa tối được cha mẹ hai bên gửi đến, là gì mà "Cơm thám hiểu khổ cực", có bốn hộp, gồm 2 phần cơm, 2 phần đồ ăn, thịt xào ớt xanh, tôm luộc, rau muống trộn rong biển, mỗi người một cái cánh gà, vô cùng phong phú, hai người ăn đến bụng căng tròn, không thể nhúc nhích nổi.

Lúc này, bộ đàm của Trình Ấu Ấu cũng phát huy tác dụng.

Bố mẹ Trình trốn bên cạnh cầu trượt, cách đó thanh âm nhẹ của Trình Ấu Ấu được gió thổi đến.

Giọng nói trong trẻo của cậu vang lên từ bộ đàm: "Chu Tước đã ăn nó! Chu Tước đã ăn no! Ớt xanh cũng đã ăn hết! Bạch Hổ nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời!"

"Ah, chờ một chút, Tạ Ngộ, Tạ Ngộ, cậu chưa nói nữa."

"Tớ không có danh hiệu." Tạ Ngộ không muốn làm trò trẻ con này, lý do cũng nghĩ đủ cả rồi.

"Cậu..cậu là cà chua!"

"Cái gì? Tớ không cần, rõ ràng tên cậu ngầu như vậy."

Trình Ấu Ấu bĩu môi.

"Được rồi, tớ là cà chua." Tạ Ngộ chịu thua.

Không đợi Tạ Ngộ trả lời, Trình Ấu Ấu la lớn: "Cà chua cũng no rồi! Cà chua cũng no rồi!"

Về chuyện bảo bối đáng yêu nhà mình, Trịnh Giai với Trình Tế có thể gọi là đầy kinh nghiệm.

"Bạch Hổ nghe rõ! Bạch Hổ nghe rõ! Biểu hiện của Chu Tước và cà chua rất tốt, ngày mai sẽ được thưởng bằng một chuyến dã ngoại ở công viên."

Bên kia bộ đàm liền vang lên tiếng hoan hô của Trình Ấu Ấu.