Chương 3

"Một cái cây mất bao lâu mới cao lớn, mười năm. Và mất bao lâu một người mới học hết cấp 2, trời ơi, lớn lên quá khủng khϊếp rồi,...""Trình Ấu Ấu, bây giờ con mặc đồng phục vào, mang cặp sách, cầm đồ ăn sáng xuống gara đợi mẹ. Con mà nói thêm một câu nữa, bà đây sẽ quăng con vào trường quân đội tư thụ đấy nhé, okay không?" Trình Giai khoang tay dựa vào vào cửa phòng Trình Ấu Ấu, tốc độ nói chuyện cực nhanh.

Một tay Trình Ấu Ấu kéo khóa cặp, tay còn lại làm chữ ok, rồi nhướng nhướng mày câm nín không dám nói gì thêm.

"Tạ Ngộ!" Trình Ấu Ấu mở cửa, Tạ Ngộ đã đứng đợi ở cửa.

Tạ Ngộ tỏ vẻ bất lực, "Sáng nay cậu lại ngủ nướng hả? Kêu dì Trình đi làm đi, ba tớ đang đợi ở dưới lầu."

"Anh em tốt!!!!" Trình Ấu Ấu nhiệt tình ôm anh, quay người kêu lớn: MẸ!!! Hôm nay chú Tạ đưa tụi con đi học rồi."

"Trình Ấu Ấu! Lần sau đi trễ mẹ cũng mặc kệ con..... Mà nhớ cảm ơn chú Tạ nhé!"

"Biết----Rồi." Cậu lôi Tạ Ngộ vào thang máy, "Tớ tính sau khi hai mình quen đường rồi, sẽ chạy xe đạp đi học mỗi ngày."

"Được thôi, lúc đó đến cửa hàng lựa một chiếc đi."

"Mong là tớ và cậu có thể cùng ban, cậu sẽ chép bài tập giúp tớ chứ?" Trình Ấu Ấu cười tủm tỉm, nhìn như rất vui vẻ.

"Tớ sẽ không." Thang máy đến lầu một, cửa mở, Tạ Ngộ trả lời dứt khoác, không lo Trình Ấu Ấu dậm chân tức giận, " Cấp hai cậu không lo học tập, hai đứa mình có thể sẽ bị tách ra đó."

Anh giải thích.

"Lo lắng sớm chuyện cấp hai làm gì." Trình Ấu Ấu chép miệng.

"Tại cậu không biết mối quan hệ của Athena."

12

Năm cấp 2 ấy, Trình Ấu Ấu nhận nuôi một chú chó lông vàng từ chú của mình, Tạ Ngộ kêu cậu nên đặt tên cho chú chó, Trình Ấu Ấu không vui, mỗi ngày kêu chú chó bằng chó ơi, chó à.

Chuyện ngoài ý muốn cũng phát sinh. Trên đường đi học về, Trình Ấu Ấu lại khoe chú chó lông vàng của mình, không biết là Thượng Đế hắt xì, hay Ngọc Hoàng Đại Đế giang tay chân bị chuột rút, tóm lại là rất là trùng hợp, một tên giang hồ đầu vàng tưởng Trình Ấu Ấu và Tạ Ngộ đang chửi hắn, hắn ngậm thuốc lá, trên má dán băng keo cá nhân, lúc chặn bọn họ lại còn rất đẹp.

Trình Ấu Ấu nói, "Tôi không có mắng anh, chó nhà tôi thực sự là mày vàng."

Càng giải thích càng hiểu lầm.

Tạ Ngộ ném cặp sách cho Trình Ấu Ấu kêu cậu đến góc đường hai miếng băng keo cá nhân đến đây.

Trình Ấu Ấu không chịu, cậu cũng ném cặp sách xuống, oai phong lẫm liệt nói: "Tớ tuyệt đối sẽ không bỏ cậu lại."

Tạ Ngộ giải thích: "Tại tớ không muốn cậu thấy cảnh tớ gọi điện méc chủ nhiệm." Anh có vẻ lúng túng.

Anh quay đầu nhìn chằm chằm đầu vàng: "Cậu là Kha Thành lớp kế bên đúng không? Chủ nhiệm có phải là dì cậu không?"

Hai người lại nguyên vẹn rời đi.

"Cậu biết số chủ nhiệm thật hả?"

Tạ Ngộ lắc đầu: " Tớ không biết."

"Nhưng tớ biết nắm đấm là cách ngu ngốc nhất." Tạ Ngộ nắm tay, giả giả thật thật nghịch bàn tay Trình Ấu Ấu, "Phải dùng ở thời khắc quan trọng."

Trình Ấu Ấu nhìn chằm chằm anh, lẩm bẩm: "Tớ phải đặt tên cho con chó của tới mới được."

Đề tài luân chuyển quá nhanh, Tạ Ngộ bất lực.

13

Tạ Ngộ đã nghe qua chuyện mộng tinh, nhưng theo tính cách luôn điềm tĩnh của anh, không có gì phải sợ hãi. Nhưng nếu đối tượng là Trình Ấu Ấu, người lớn lên cùng anh, vì đêm qua thức khuya chơi game mà ngủ bên cạnh anh, thì sợ hãi sẽ tăng vọt.

Trái tim anh vẫn còn vì chuyện kinh hoàng này đạp liên hồi, mà tên không lương tâm Trình Ấu Ấu bị đồng hồ báo thức kêu dậy, hoàn toàn không thấy nét mặt của bạn trúc mã mình, kinh ngạc cầm lấy đồng hồ: "Tạ Ngộ! Tạ Ngộ! Trễ rồiiiiii."

Tạ Ngộ túm chặt chăn kéo lên trên, nhẹ nhàng ho khan: "Ấu Ấu, cậu....cậu đi trước đi, thân thể tớ không khỏe lắm, muốn nghỉ ngơi."

Trình Ấu Ấu như bị nhấn nút dừng, quay đầu nhìn Tạ Ngộ, tên nhóc này mặt mày đỏ bất thường, nhưng đôi mắt đảo quanh, không dám nhìn cậu.

Biết anh đã nhiều năm ròi, Trình Ấu Ấu nháy mắt liền hiểu, cười nói: "Cậu bị sao hả? Có phải nằm mơ thấy gì kỳ lạ không?"

"Mơ thấy bản nữ của tớ? Không thể nào! Tạ Ngộ cậu là tên biếи ŧɦái!"

Tính chỉ nói giỡn, không ngờ Tạ Ngộ không trả lời. Trình Ấu Ấu từ nhỏ đã bò cột điện, càng diễn càng hăng, đôi tay ôm vai vùng vẫy: "Ối giời ơi! Tớ xem cậu như anh em, cậu lại yêu thầm tớ."

Tạ Ngộ cười ha hả, nghiêng người đè cậu xuống sofa: "Vậy em làm vợ anh nhé?"

Trình Ấu Ấu phảng phất như số phận bị nắm lấy, cậu không biết kỳ lạ chỗ nào, chỉ thấy Tạ Ngộ giống như không nói giỡn, đối mặt chỉ thấy người nóng như phát sốt, cậu đỏ mặt hỏi Tạ Ngộ, đẩy anh ra: "Làm gì! Làm gì! Lá gan cậu lớn thật dám nói vậy với tớ nữa hả! Tránh ra đi, tớ muốn đi học."