Chương 5

19

Trong kỳ thi cuối cùng để lên cấp 3, lần đầu tiên Trình Ấu Ấu đã khóc vì điểm số của mình.

Trình Ấu Ấu sau khi có điểm mới biết đây là kì thi phân ban, những học sinh xuất sắc sắp bước vào lớp thực nghiệm để chuẩn bị vào trường cấp 3 tốt nhất.

Và Tạ Ngộ đương nhiên có tên trong danh sách.

Điều đó có nghĩa họ có thể sẽ bị tách ra.

Hai người đẩy xe đạp đi bộ trong đêm. Tạ Ngộ chưa bao giờ nghĩ rằng Trình Ấu Ấu sẽ khóc. Anh nghĩ nhà thám hiểm lạc quan này sẽ không khóc vì một chút chia ly cỏn con. Vì vậy khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên áo đồng phục, Tạ Ngộ rất bất ngờ.

Tạ Ngộ dừng xe lại, đưa tay lau nước mắt cậu, nhẹ nhàng nói: “Xem ra chúng ta chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.”

Đây rõ ràng là chuyện chưa từng xảy ra, nhưng Tạ Ngộ lại như trải qua rất nhiều lần.

Trình Ấu Ấu đột nhiên gào khóc.

Đã nhiều năm như vậy, Tạ Ngộ - người luôn không có cách nào với Trình Ấu Ấu đang khóc thút thít. Vì thế anh vươn tay học hỏi cách bình thường Trình Ấu Ấu sẽ làm: "Đừng khóc, tớ móc ngoéo với cậu, tớ sẽ luôn ở cạnh chăm sóc cậu."

Tạ Ngộ nói lời này, cũng không bày tỏ mong muốn được học ban thường với Trình Ấu Ấu. Bởi theo tính cách của Trình Ấu Ấu, nếu anh làm thế, họ chắc chắn sẽ cãi nhau.

Trình Ấu Ấu vùi đầu thật sâu, bắt đầu cảm thấy xấu hổ: "Nhưng tớ rất ghét học."

"Không sao đâu, cho dù sau này cậu có học trường cấp ba khác, tớ cũng đến tìm cậu."

"Tớ hứa."

"Cậu chỉ cần làm những chuyện cậu thích thôi."

Cậu yêu núi và tuyết, yêu tất cả các hoạt động ngoài trời, khám phá những địa điểm chưa biết. Cậu yêu côn trùng và mọi loài động vật, những bức tranh đầy màu sắc và những tòa nhà thú vị.

Những điều đó Tạ Ngộ đều biết rất rõ.

Trình Ấu Ấu ngượng ngùng quay đầu lại, không nghĩ bản thân vì giọng điệu dịu dàng của Tạ Ngộ mà mắc cỡ. Mặc dù Tiểu Ngộ luôn chăm sóc cậu rất tốt - dù đã qua nhiều năm vẫn thế, nhưng lời nói của anh luôn khiến người ta đau lòng, hơn nữa anh còn thích nói những điều ngu ngốc với cậu.

"Tạ Ngộ, tối nay tớ với cậu làm bài tập xong thì chúng ta cùng chơi trò chơi mới đó nhé."

Tạ Ngộ nói: “Cậu là cái đầu heo.”

20

Trình Ấu Ấu không còn có thể nhớ được cơn gió bên bờ biển đã lấp đầy toàn bộ kỳ nghỉ thi tuyển sinh dài đằng đẵng như thế nào, cậu cũng không nhớ những chú ngựa phi nước đại của Nội Mông dẫn họ đi trên thảo nguyên như thế nào, cũng đã quên những bức tranh tường ở Đôn Hoàng đã khiến thế giới của họ kinh ngạc như thế nào. ..kỳ nghỉ cực kỳ dài tràn ngập niềm vui. Những đống lửa và những vì sao trên sa mạc đã trở thành những vật trang trí được Trình Ấu Ấu miêu tả nhiều nhất trong nhật ký của mình.

Thỉnh thoảng Tạ Ngộ lại nhớ lại Trình Ấu Ấu đã khóc trong bữa tiệc tri ân thầy giáo, khi họ phải băng qua đường. Trình Ấu Ấu trong bữa tiệc tri ân thầy giáo không tìm được món gì mình thích, bụng đói meo đi ra ngoài, rẽ vào góc đường, dẫn Tạ Ngộ đến một quầy hàng mua mấy viên bạch tuộc. Sốt cà chua dính vào tay cậu, vì miệng đầy những viên bạch tuộc mũm mĩm nên cậu đưa tay về phía Tạ Ngộ để xin khăn giấy sạch.

Cậu ngoan như vậy khiến Tạ Ngộ nhớ lại những ngày còn học mẫu giáo.

Tạ Ngộ lấy khăn giấy ra, lau nước sốt cà chua và nước mắt cho Trình Ấu Ấu.

Cậu vừa nức nở vừa nghẹn ngào, chưa kịp nuốt đồ ăn ngon lành vào miệng, thanh âm dính với nhau, khóc nhiều đến mức không hiểu nổi, "Bạch tuộc...viên nhỏ...khó ăn quá..huhu..."

Trước kỳ thi tuyển sinh cấp 3 chính thức, ba bạn trong lớp đi du học, một số học sinh vì lý do chính sách phải về quê để dự kỳ thi tuyển sinh cấp 3 tại quê. Sau khi sắp xếp tiệc tri ân thầy cô, trong số họ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.

Tạ Ngộ nhìn cậu một lúc, đưa tay ôm cậu vào lòng, dùng tay xoa đầu cậu như khi hai người còn nhỏ. Trình Ấu Ấu đã cấm hành vi này trong nhiều năm. Cậu rất không thích khi Tạ Ngộ dần dần cao hơn mình, cho nên Tạ Ngộ xoa đầu cậu cậu sẽ nổi điên.

Tối nay hiếm khi cậu không xua đi bàn tay trên đầu.

Tạ Ngộ nói: “Không sao đâu, cứ khóc đi.”

Trình Ấu Ấu, cơ bản sẽ không bày tỏ nỗi buồn của mình với người lạ. Từ lúc nhỏ, cậu được người đời gọi là giang hồ. Cậu có má lúm đồng tiền y hệt mẹ mình, dường như cuộc sống chưa từng hành hạ cậu, việc đi học lên tiếp cũng không mảy may ảnh hưởng đến cậu.

Nhưng Tạ Ngộ tiếp lấy hết nước mắt cùng với táo bạo của cậu. Từ lúc họ gặp nhau. Vì vậy, bắt đầu từ gian hàng bánh bạch tuộc và kết thúc ở món ba chỉ heo chiên. Nỗi buồn của Trình Ấu Ấu không ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu, cùng Tạ Ngộ ở bên, ăn đến cái bụng căng tròn, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Kết quả đêm đó cậu bị đau bụng, phải đi vệ sinh bốn lần, nhìn thấy phòng cửa sổ của Tạ Ngộ đối diện tối hù, cậu tức giận lấy đèn pin ra nhìn sang bên đó.

Cậu nhanh chóng nhận được câu phản hồi Tạ Ngộ - cửa sổ phòng ngủ mở ra, Tạ Ngộ hỏi: "Cậu chưa đi ngủ à?"

Trình Ấu Ấu nhếch miệng cười: "Tớ đau bụng quá. Tớ cũng không ngủ được, đang mất ngủ."

"Cậu uống thuốc chưa? Bây giờ tớ qua lấy thuốc cho cậu." Tạ Ngộ bỗng nhiên căng thẳng.

Anh chạy nhanh tới. Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Tạ Ngộ, Trình Ấu Ấu nuốt viên thuốc có mùi khó chịu, thân thể không còn thấy khó chịu nữa, ngủ ngon vô cùng.

Kết quả là Tạ Ngộ đã bỏ lỡ khoảng thời gian buồn ngủ, thức cả đêm cho đến tận bình minh.

21

Tạ Ngộ và Trình Ấu Ấu thành lập một nhóm nhỏ, bao gồm Tạ Ngộ, cán bộ Ngữ Văn Lý Giai Ân, lớp trưởng Triệu Kiều và lớp phó Với Manh Manh thuận lợi tiến vào thực nghiệm tỉnh, Thượng Quan Dịch cùng Trình Ấu Ấu hẹn nhau đoàn tụ ở Tư Trung

Thực nghiệm tỉnh nằm ở phía tây thành phố, còn Tư Trung nằm ở phía tây. Để đi từ Trung tâm Thực nghiệm Tỉnh đến Trường Tư Trung phải đi tuyến số 1 rồi rẽ vào tuyến số 6. Tính cả thời gian ùn tắc, phải mất hai giờ lái xe. Nhà của họ nằm giữa hai trường, đồng thời cũng là trạm trung chuyển. Một người ngồi tuyến 1 và người còn lại ngồi tuyến 6.

Ngày đầu tiên đến trường, hai người vào cùng một trạm tàu điện ngầm nhưng đi chuyến khác nhau.

Trình Ấu Ấu vẫn đang đi phía sau Tạ Ngộ như trước, đột nhiên Tạ Ngộ dừng lại, Trình Ấu Ấu đυ.ng vào lưng anh. Cậu ôm trán, Trình Ấu Ấu nghĩ thầm Tạ Ngộ đã cao hơn cậu rất nhiều, bờ vai cũng rộng hơn. Tạ Ngộ quay lại nhéo má cậu, chỉ vào biển báo bên trong ga tàu điện ngầm, bất lực nói: "Cậu ngồi tuyến 6, mau đi xuống đi. Đừng đến muộn."

Số 6 được đánh dấu màu xanh lá cây.

Trình Ấu Ấu cười nhẹ, "Tớ quên mất, tớ đi đây, Tiểu Ngộ!"

Tạ Ngộ đứng yên, nhìn Trình Ấu Ấu hòa vào đám đông. Cậu đã thay một chiếc cặp đi học mới. Trên đó không có Pooh hay Spongebob nữa. Chiếc màu trắng sạch sẽ có vẻ sẽ dễ bị bẩn.

Sau buổi tự học tối, Trình Ấu Ấu nhìn thấy Tạ Ngộ ở cửa tiểu khu.

Anh đang gửi tin nhắn trên điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng. Giây tiếp theo, điện thoại của cậu vang lên. Trình Ấu Ấu còn chưa kịp lấy điện thoại ra, Tạ Ngộ đã ngẩng đầu nhìn về phía này, sắc mặt đột nhiên sáng lên như gió xuân, bước đi háo hức: “Tớ mua đồ ăn cho cậu nè.”

Trình Ấu Ấu giơ đồ trong tay lên, lớn tiếng nói: "Nhìn xem, tớ cũng mua đồ ăn cho cậu."

Hai âm thanh hòa vào nhau. Im lặng.

Hai người cúi đầu, một người có cổ vịt quay, một người có chân lợn nướng, một người có hai chai Coke, người còn lại có hai chai Sprite.

Trình Ấu Ấu cười như trăng lưỡi liềm, răng hổ nhỏ lộ ra. nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương, nụ cười trên mặt cũng trở nên sống động, anh không khỏi mỉm cười, rất hài lòng với sự trùng hợp này, như thể bọn họ vẫn luôn như vậy, giống như ổ khóa và chìa khóa dính chặt không kẽ hở, không có gì tách rời được họ

Mùi thơm của chân giò nướng tràn ngập, màu sắc của cổ vịt nướng thật hấp dẫn. Hai người đeo găng tay vào và ăn. Trình Ấu Ấu chiến đấu hết mình với xương cổ vịt, thề sẽ ăn hết.

Tạ Ngộ chỉ im lặng uống chai Coke.

"Cậu gặp lại ai vậy? Không có thời gian trở lời tin nhắn tớ luôn."

"Kha Thành. Cậu có nhớ không? Cậu ấy là bạn cùng bàn với tớ. Thượng Quan ớp lớp kế bên. Nếu chúng ta học chung, chúng ta sẽ ngồi cùng nhau." Trình Ấu Ấu liếʍ ngón tay.

Ngón tay đang cầm chai Coke của Tạ Ngộ đột nhiên siết chặt, trong lòng anh có chút không vui. Sự bất thường này đến từ sự đan xen giữa cảm giác bất an và tính chiếm hữu.

"Đừng đến gần cậu ta quá. Lúc trước cậu ta không được an phận lắm."

"Tớ biết." Trình Ấu Ấu không đồng tình, "Tớ và cậu ấy nhiều nhất cũng là chỉ coi nhau như bạn bè bình thường thôi. Cậu gặp Giai Ân chưa? Ba người đều không mang điện thoại di động đến trường, cũng chưa trả lời tin nhắn nhóm."

Tạ Ngộ buông lỏng mày, lấy khăn giấy lau tay: “Tớ và Giai Ân học cùng lớp, Manh Manh học lớp 6, Triệu Kiều học lớp 8… Không có cậu bên cạnh, tớ thấy không quen chút nào. "

Đêm trăng thật dài, đã là tháng chín, còn có tiếng ve kêu.

Trình Ấu Ấu đột nhiên nói: "Cậu cần kết bạn, Tiểu Ngộ."

Cậu cười và nói: "Cậu không được tự kỷ ! Cậu có biết không?"

Cậu biết Tạ Ngộ sẽ không thể kết bạn, giống như Tạ Ngộ biết cậu sẽ kết bạn với Kha Thành.