Chương 6

22

Trình Ấu Ấu liếc nhìn đồng hồ thể thao, nhanh chóng giảm tốc độ, hít một hơi. Hai ngày nay Trịnh Giai và Trình Tế đi công tác, Trình Ấu Ấu ngủ ở nhà Tạ Ngộ. Đêm qua hai người chơi game, hẹn đi ngủ đúng 11h, nhưng đánh mãi đánh đến bán kết, buổi sáng họ thức cùng lúc, Tạ Ngộ nhét bữa sáng đã chuẩn bị tối qua vào cặp nhỏ của cậu rồi kéo cậu đi.Hai người vội vã chạy đến ga tàu điện ngầm, cuối cùng anh còn nhắn tin cho Trình Ấu Ấu sợ tên ngóc này ngủ quên lỡ trạm cần xuống.

Vừa ra khỏi tàu điện ngầm, Trình Ấu Ấu nhận ra mình vẫn cần phải chạy thêm mấy bước nữa mới đạt được mục tiêu hàng ngày là đến được cửa lớp ngày hôm nay. Cậu coi đồng hồ, bây giờ cậu đang đứng sườn đồi của trường. Tốt xấu cậu cũng có thể hít thở sâu, bước đi chậm rãi

.

"Này, bạn cùng bàn, trùng hợp quá" Cậu vừa mới nghỉ được khoảng mười giây, giọng nói lớn của Kha Thành khiến cậu giật thót. Còn chưa kịp quay đầu tìm người, Kha Thành đã vượt qua cậu, trên mặt viết đầy chữ "Tên nhóc kia chạy đua không, tôi cá là mình chạy nhanh hơn cậu nhiều". Trình Ấu Ấu hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhấc chân đuổi theo Kha Thành.

Hai người thỉnh thoảng quay lại nhìn nhau, chạy lên sườn đồi vắng.

"Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên." Trình Ấu Ấu nghiến răng nghiến lợi.

“Tốc độ, tốc độ, tốc độ.” Kha Thành siết chặt nắm đấm.

" Tôi không tin tôi chạy không lại cậu ta." Trình Ấu Ấu nhìn thấy cổng trường, giơ chân trái lên.

"Tôi không tin như vậy còn không khiến cậu chú ý đến tôi." Kha Thành cũng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cổng giơ chân phải lên.

Thời gian đứng yên trong giây lát.

Sau đó vang lên một trận hoan hô, Kha Thành vỗ vỗ đầu Trình Ấu Ấu, vui vẻ cười nói: "Tớ nhanh hơn cậu rồi nhé."

Trình Ấu Ấu ngoài cười nhưng trong lòng không cười.

Cô giáo trực ở cửa cũng ngoài cười nhưng trong không cười: “Sáng sớm mà các em tập chạy hăng quá nhỉ.” Thanh âm như sét đánh ngang tai hai người sợ đến mức im lặng. “Các em học lớp nào? Còn không mau vào! Gần trễ rồi."

Trình Ấu Ấu cúi đầu nhìn thời gian, thấy còn có 4 phút, vội vàng cúi đầu xin lỗi giáo viên, Kha Thành cũng làm theo. Hai người lại bắt đầu chạy.

"Cậu.. Cậu có tin tôi đến lớp sớm không cậu không?" Kha Thành vừa chạy vừa thở dốc, lời nói như bị gió cuốn đi, Trình Ấu Ấu ta không nghe rõ Kha Thành đang nói gì.

Lần này họ đến muộn một cách kỳ lạ. Bình thường ở trong lớp rồi họ mới nghe tiếng chuông, nhưng lần này hai người nghe thấy tiếng ở cầu thang. Âm thanh vang lên, họ chạy nhanh hơn.

"Chờ đã, hai người các cậu." Vừa nghe được thanh âm này, trong lòng Trình Ấu Ấu liền kêu gào. Người đến là chủ nhiệm giáo dục. Ông già thấp bé, tốt bụng này đúng như tên gọi của ông, rất nghiêm khắc. Thầy Nghiêm đứng chắp tay sau lưng, trên mặt mỉm cười hỏi: "Hai đứa sao chạy nhanh thế? Ăn sáng chưa?"

Trình Ấu Ấu gật đầu, nhưng Kha Thành lại cà lơ phất phơ.

"Haha, mỗi em đi muộn bị phạt năm tệ, nộp cho ban kỷ luật lớp. Sau đó viết hai bản tự kiểm điểm cho tôi, buổi tối hai cậu dọc dẹp cổng trường một chút đi. Hai người các cậu mỗi ngày đều đến trường long trời lở đất, hôm nay xui bị tôi bắt được!"

Thứ tư là thời điểm tổng vệ sinh trường. Trình Ấu Ấu và Kha Thành trùng hợp là học sinh trực hôm nay, không chỉ đến lớp học còn phải đem dụng cụ vệ sinh xuống dọn cổng chính. Hai người đã hoàn thành bài học trên lớp và hiện đang dọn dẹp cổng, cùng với một số bạn cùng lớp khác bị bắt đi muộn vào sáng nay. Kha Thành quét sân, tiến lại gần Trình Ấu Ấu.

"Này, cậu có tin ở đây chúng ta có thể nghe được lớp trưởng giảng bài không?" Hắn tưởng vậy là cong lưng, kết hợp với đồng phục học sinh màu trắng rất đẹp trai, nhưng trong mắt Trình Ấu Ấu, hắn lại giống như một tên chơi bời lêu lổng.Trình Ấu Ấu cúi đầu, điên cuồng quét sân: "Sao có thể?"

"Chúng ta cá với nhau đi, một buổi ăn tối nhé? Ai thua thì mua, tôi muốn ăn món cá đó." Kha Thành từ trên đường nhảy xuống, muốn khoác vai Trình Ấu Ấu.

"Này, cậu làm gì đó? Nói thì nói thôi động tay động chân làm gì?" Trình Ấu Ấu lùi lại, "Cá thì cá, tôi muốn ăn cửa hàng hamburger mới mở kia."

Một giây tiếp theo, giọng nói của hiệu trưởng xuyên qua micro truyền vào tai bọn họ, sắc mặt Trình Ấu Ấu tối sầm, Kha Thành thất thần nhướng mày: "Dọn dẹp xong đừng bỏ chạy nhé!"

"Nói chuyện lớn tiếng vậy sao..." Trình Ấu Ấu chửi thầm.

Tuy nhiên, cảnh dùng đồ ăn tăng tình cảm của Kha Thành chỉ là một giấc mơ đẹp. Trước khi dọn dẹp xong, Trình Ấu Ấu cúp điện thoại, nhìn thoáng qua thứ gì đó, cậu vỗ nhẹ vào vai Kha Thành, nhìn anh chàng đjep trai ở đằng xa và nói: "Đó, Cậu thấy gì không? Buổi tối của cậu đó. Là một phần bột cá cà chua lớn. Tôi còn thêm cho cậu hai quả trứng rán nữa đấy."

Kha Thành kinh ngạc hồi lâu không nói được gì, cậu kinh ngạc đến mức nửa ngày không cười nổi, “Tôi nói này, bạn cùng bàn, một bữa cơm cũng không được sao ?"

Trình Ấu Ấu vỗ ngực, "Ai biểu cậu đánh Tạ Ngộ?"

Kha Thành trợn mắt lên, tự hỏi ai đang đánh ai. Tuy nhiên, Kha Thành lại thầm nghĩ Tạ Ngộ, tên nhóc đó kế bên, biết rõ tính tình cậu, tình địch này quá mạnh. Bây giờ anh ta đang chiếm thế thượng phong, mình phải mưu tính từ từ mới được.

Sáng sớm hôm sau, Trình Ấu Ấu dậy đúng giờ. Lần này Tạ Ngộ đến sớm hơn thường lệ năm phút để gọi anh dậy, nếu không cậu sẽ lại đến muộn. Trước khi đến cổng trường, Trình Ấu Ấu từ xa nhìn thấy Kha Thành, một bên vai đeo túi, tay phải đút trong túi quần, thò đầu nhìn chung quanh, vừa nhìn thấy cậu, liền nhanh chóng nở nụ cười, giơ tay lên, hét lớn: "Chào buổi sáng, bạn cùng bàn!"

Trình Ấu Ấu từ nhỏ đã không bao giờ sợ hãi xã giao xã hội, bây giờ gặp phải một tên lưu manh, cậu nhận ra rằng sự hoạt bát vui vẻ của cậu không sánh nổi với cậu ta, cơ bản là không đủ dùng.

Cậu giả vờ như không nghe thấy đi thẳng về phía trước, như không hề quen biết người này.

Không ngờ, Kha Thành dường như đã phát hiện ra một trò chơi thú vị, cũng không tiến tới nói chuyện, hắn theo sát Trình Ấu Ấu, cậu bước chân trái, hắn cũng bước chân trái, cậu bước chân phải, hắn cũng bước bằng chân phải của mình, Trình Ấu Ấu nắm chặt dây đeo ba lô, Kha Thành đột nhiên nắm lấy cặp sách của cậu kéo nó lại. Trình Ấu Ấu tức giận, lập tức dừng lại, quay đầu mắng hắn: "Cậu bị điên hả?"Có lẽ Kha Thành nhận ra có gì đó không ổn, ngay cả khi bị mắng, hắn cũng mỉm cười và nói: "Không, tôi muốn nói chuyên với cậu."

"Không thể nói trên lớp sao? Còn là học sinh cấp ba gì nữa, cậu là học sinh tiểu học thì có!"

“Trong lớp cậu có để ý đến tôi đâu?” Kha Thành đột nhiên ủy khuất.

Cổ họng Trình Ấu Ấu nghẹn một hơi, hét lớn: "Cậu bị điên rồi sao?"