Chương 11

Người lanh lợi Kim Tiêu cuối cùng vẫn nhận được một ánh mắt "yêu thương" của lãnh đạo nhà mình.

Cái mông đang hoạt động của Kim Tiêu dừng lại: “……”

Ai có mẫu sơ yếu lý lịch mới nhất? Anh ta cần dùng gấp!

Vô cùng cảm tạ!!!

Mẫu sơ yếu lý lịch thì không tìm được, ngược lại bọn họ đã đến điểm đích —— thôn Lư Dương, huyện Bình Phái, thành phố Bình Tây.

Thôn thật đẹp, nhưng giao thông không tốt lắm, có mấy nhân viên công tác đã nôn ra do đường xóc nảy.

Khổng Sương ban đầu rất khó chịu nhưng ngược lại nhịn khá tốt.

Phó Tử Trảm nhìn mặt đoán ý, hắn suy đoán có lẽ là nữ minh tinh cần mặt mũi, dù sao ống kính vẫn luôn quay bọn họ, phát sóng trực tiếp cũng không có không gian có thể cắt nối biên tập, nếu như nôn ra ở trước mặt người xem thì ảnh hưởng đến hình tượng của nữ nghệ sĩ lắm.

Cũng may dọc theo đường đi đám chó còn tính là nghe lời, bớt đi không ít phiền toái.

Đoàn người đứng ở giữa sân, bên người dắt theo chó nhà mình, Chẳng Ra Gì Cả ngó trái ngó phải: “Sao lại cảm thấy nơi này cũng chẳng khác mấy so với cái thôn lúc trước nhỉ?”

Sắc mặt Phó Tử Trảm có hơi một lời khó nói hết, “Ta đã phát hiện từ sớm rồi.”

Chẳng Ra Gì Cả máy móc tính toán rồi đi đến tổng kết: “Anh đây gọi là gì? Nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu?”

Phó Tử Trảm: “……”

“Không biết dùng tục ngữ thì đừng dùng.”

Chẳng Ra Gì Cả: “Ồ.”

“Vậy chính là vận mệnh an bài không thể trái nhỉ!”

Biểu cảm vốn dĩ đã mệt mỏi vì lặn lội đường xa của Phó Tử Trảm càng thêm lạnh nhạt: “Không phải lần trước mi an bài cho ta à?”

Chẳng Ra Gì Cả: “…”

Nó ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bởi vì nó phát hiện một khi bọn họ nói đến những đề tài này, cuối cùng luôn có thể vòng đến khởi điểm lúc ban đầu.

Mà khởi điểm… Là bởi vì nó dựng lên.

Sau khi âm thanh máy móc trong đầu yên tĩnh, Phó Tử Trảm yên lặng nghe tiếng động bên cạnh.

Hình như gameshow đều có đoạn này, mọi người đứng thành một hàng ở trước ống kính, đứng đó nói đến nói đi, tám một vài thứ không quan trọng.

Nhưng hiển nhiên việc này chỉ thích hợp khi trạng thái tinh thần của mọi người tốt.

Lăn lộn cả ngày, giờ đã là 4-5 giờ chiều sắp sang buổi tối rồi, hơn nữa buổi trưa mọi người đều không có ăn cơm, một người hai người, cả mặt đều viết đói khát và mệt mỏi.

Sắc mặt của Khúc Kiên Thành thoạt nhìn tốt hơn không ít, khôi phục dáng vẻ đạo diễn ma quỷ, dường như không phải là người lúc trước nôn ở trên xe đến trời đất u ám.

Anh ta cầm một cái loa lớn: “Được rồi, yên tĩnh một chút đi.”

Vốn dĩ mọi người cũng đã mệt đến mức không có sức lực nói chuyện: “……”

Bọn họ cũng đâu nói gì đâu, được không!

Duy nhất phát ra âm thanh chính là Husky vĩnh viễn tràn đầy sức lực kia.

Không hổ là chó kéo xe ở Siberia, kéo xe trượt tuyết đúng là khác biệt.

Tưởng Khang kéo lấy vòng cổ trên cổ Husky: “Đạo diễn bảo mày yên tĩnh một chút, Trường Mệnh nghe lời nào!”

Trường Mệnh ngao ô một tiếng, dường như đang nói: “Yên tĩnh là kí rì? Liên quan giề đến nó?”

Đạo diễn Khúc ho khan một tiếng, tiếp tục lên tiếng: “Mọi người đều nhìn thấy căn nhà ở phía sau chứ?”

Phó Tử Trảm nghe vậy thì nhìn về phía sau một cái.

Rất tốt, hắn không mù, thế mà nhìn thấy được!

Thoạt nhìn đạo diễn Khúc cũng không có mù, thật đúng là rất đáng mừng, mọi người đều khỏe mạnh.

……

Thiếu niên sau khi mệt mỏi thì bắt đầu kì quặc, đương nhiên không ai biết cả.

Khúc Kiên Thành bắt đầu bô lô ba la theo tiết tấu của mình: “Đây là nơi mà mọi người sẽ sống trong 21 ngày tiếp theo, phòng thì tự phân chia,…”

Anh ta bla bla nói một đống, thật ra cũng không có ai nghe được bao nhiêu, tất cả các giác quan đều bị dạ dày trống rỗng mang đi.

Quả nhiên chờ anh ta vừa nói xong, Trang Quần đã gấp gáp không chờ nổi hỏi: “Ăn uống thì làm sao đây?”

Giọng của Khúc Kiên Thành rất đương nhiên: “Tự giải quyết á, cũng không thể để tôi đút chứ!”

“……”

Vậy sợ là sẽ giảm thọ mất.

Chờ đạo diễn nói xong mọi người mới có thể vào nhà, căn nhà là điển hình của nhà tự xây ở nông thôn, nhà tự xây có một đặc điểm rất rõ ràng chính là —— to!

Trên dưới hai tầng, trang thiết bị thì không tính là hiện đại hoá lắm, rất có sự mộc mạc của nông gia nhạc.

Chẳng qua giờ này mọi người đều không có tâm tình gì để tham quan, vội vàng đặt hành lý ở phòng khách rồi nằm liệt trên ghế bất động, sô pha thì không có khả năng có, chỉ có một vài chiếc ghế gỗ cho bọn họ nghỉ ngơi.

Tưởng Khang cất hành lý xong thì đi thẳng đến phòng bếp, Phó Tử Trảm đi theo, không có cách nào, trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất.

Có thể là niệm ngày đầu tiên, tổ tiết mục cũng không hà khắc quá mức, phòng bếp vẫn có sẵn không ít rau dưa, các loại thịt cũng có, nhưng mà tương đối ít.

Nguyên liệu nấu ăn đều có, nhưng phải tự mình làm!

Phó Tử Trảm tùy tiện nhìn một vòng, lòng có hơi mệt.

Hắn lại bắt đầu tưởng niệm giường lớn 500m2 và biệt thự 10000m2 của hắn, đương nhiên bên trong biệt thự có cả đầu bếp hàng đầu, cũng không cần chính hắn động tay.

Chẳng Ra Gì Cả đi theo phía sau Phó Tử Trảm, cùng nhau dốc sức làm việc ở chung lâu như vậy, lúc này ký chủ của nó suy nghĩ cái gì, nó quá rõ ràng ấy chứ.

Chẳng Ra Gì Cả vờ ngoan ngoãn, yên tĩnh như gà.

Nhưng mà luôn có những con chó khác không yên tĩnh, Trường Mệnh không hổ với bản tính của mình, mới vừa vào phòng bếp đã bắt đầu phá, Tưởng Khang không có cách nào, chỉ có thể mở va li ra, móc ra bánh quy cho chó mà lúc trước đã chuẩn bị.

Chỉ là có những người ấy mà, cho chó ăn xong rồi, bản thân mình cũng ăn luôn.

Bình luận cũng muốn cười xỉu.

【 ha ha ha ha ha ha ha Tưởng Khang đói đến cỡ nào vậy, ăn cả đồ ăn cho chó 】

【 Buổi trưa bọn họ không ăn cơm mà. Không phải tui chém, lúc cực kỳ đói tui cũng có thể ăn cức được 】

【 Đằng trước thật sự không cần đâu 】

【 ha ha ha ha ha bánh quy thẻ bài này ăn rất ngon, đừng hỏi là làm sao tôi biết được 】

【 Thật trùng hợp, vừa vặn tôi cũng biết, cún nhà tôi nói với tôi, nó nói ăn ngon lắm lắm 】

【 Để mị đến nhìn xem, tên hốt phân nào lại giả vờ làm chó 】

Tưởng Khang ở trong góc cầm bánh quy của Trường Mệnh nhà anh ta cho đỡ đói, một người một chó rất là hài hòa, rất có cảm giác của lính cha lính con đói khát.

Sau đó bên cạnh có thêm một đôi cha con, không biết từ khi nào Toàn Tuấn Ngộ đã dịch đến cạnh Tưởng Khang, không khách khí một chút nào: “Ăn ngon không? Cho hai người nhà chúng tôi một tí.”

Tưởng Khang dứt khoát đặt cả túi ở giữa, trường hợp rất là hài hòa.

【 Có gì nói đấy, tui xem mà đói bụng. 】

【 Bánh quy cho cún thật sự ăn ngon như vậy à? Tâm động! 】

【 Ăn ngon! 】

【 Xin hỏi thứ này là phải ăn cùng với chó à? Không có chó thì phải làm sao? 】

【 Sắp bị bình luận làm cho cười chếc, bánh quy khác không thể ăn à? Đều để ý đến thức ăn cho chó, người hành tinh Gâu biết chuyện này hông? 】

Bình luận vẫn luôn quay xung quanh thức ăn cho chó, càng nói càng xa, thậm chí có người đã bắt đầu nói đến thức ăn cho chó của hãng này hãng này không có ngon bằng hãng kia hãng kia, hãng nào mới là đỉnh nhất, thứ mang phán đoán chủ quan thế này thường dễ dàng gây ra tranh luận nhất.

Nhưng việc này chỉ ở trong phòng phát sóng trực tiếp của Tưởng Khang thôi, hình thức phát sóng trực tiếp của chương trình giải trí đều được chia ra rất nhiều phòng phát sóng trực tiếp, có một cái tổng thể, cũng có riêng một người, khi mọi người tách ra, phòng phát sóng trực tiếp riêng một người sẽ phát huy tác dụng, dù sao có rất nhiều fans đều đến chỉ vì chính chủ nhà mình, có thể không phải tất cả khách mời fans đều thích.

Lúc này phòng phát sóng trực tiếp riêng một người sẽ hoàn hảo thỏa mãn nhu cầu của fans.

Có khách mời mà bạn không thích ư?

Không sao cả, bạn có thể chỉ xem chính chủ nhà bạn thôi.

— ▼⁠・⁠ᴥ⁠・⁠▼

Phòng phát sóng trực tiếp của Tưởng Khang đa phần là fan ca nhạc của anh ta, đương nhiên cũng có rất nhiều fan nhan sắc của Trường Mệnh, chẳng qua lúc này, vốn dĩ các bình luận đã đi xa lại càng lạc lối hơn nữa.

【 Đậu má!!! Mấy người có ai đi xem phòng phát sóng trực tiếp của cái anh người mới kia không? 】

【??? 】

【 Thích cậu ta thì đến phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta đi, chạy đến đây tìm cảm giác tồn tại gì thế! 】

【 Toy đi rồi, quỳ trở về! 】

【??? Đã xảy ra chuyện gì?? 】

【 Elm cũng đi rồi, mẹ elm hỏi elm vì sao lại quỳ xem điện thoại 】

【 Vì sao không ai nói nói đã xảy ra cái gì? 】

【 Các bạn ơi, mị đi thăm dò tình huống trước, chờ tin tức của mị nha! 】

……

Mà lúc này, trung tâm đề tài trong phòng phát sóng trực tiếp của Tưởng Khang —- bạn học Phó Tử Trảm đang bận rộn ở phòng bếp.

Chẳng Ra Gì Cả ngồi xổm bên cạnh im lặng không lên tiếng.

Phó Tử Trảm vừa mới thái xong hai củ khoai tây, lại cầm lấy củ thứ ba.

Trước khi xuống tay, thở dài một hơi mà không ai phát hiện, không có cách nào, quá nhiều người! Chuẩn bị đồ ăn phải nhiều hơn ngày thường.

Khoai tây tròn vo nằm ở trên thớt, dao phay trên tay thiếu niên xoay một vòng tròn.

Bình luận bắt đầu lướt bay đầy màn hình.

【 Có phải là báo động năng lượng cao ở phía trước không??? 】

【 Vừa đến, xin hỏi lúc trước đã xảy ra việc gì thế? 】

【 Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Chồng iem lại sắp bắt đầu biểu diễn rồi! 】

【 Chồng ơi cẩn thận tay! Bị thương em sẽ đau lòng 】

【 Có người nào tốt bụng có thể nói cho tui một chút xem vừa nãy đã xảy ra chuyện gì không? 】

Cư dân mạng không biết tên này vừa mới bấm bình luận xong, thiếu niên trên màn hình đã động.

Mọi người chỉ nhìn thấy, dao phay kia lúc lên lúc xuống nhanh đến mức sắp thành tàn ảnh, tốc độ kia dường như phải nhanh hơn tốc độ bình thường năm lần, một củ khoai tây trong khoảnh khắc đã biến thành từng sợi mỏng dài, mỗi một sợi đều như là được máy móc cắt ra vậy.

Cư dân mạng mới vừa vào phát sóng trực tiếp:

【??? 】

【!!! 】

【 Xin hỏi vừa nãy tôi mới được xem một màn biểu diễn kỹ năng đặc biệt gì đó ư? 】

【 Tui chỉ muốn hỏi một câu, cách dùng dao này là tồn tại chân thật ư? 】

【 Phó Tử Trảm đúng không, mẹ em thích anh òi, nói vừa nhìn là biết đàn ông tốt ở nhà thường xuyên làm việc! 】

【 Thật trùng hợp, tôi cũng coi trọng, Phó Tử Trảm chính anh nghĩ cách đến cưới tôi đi! 】

【 Đằng trước, đừng chỉ uống không, ít nhiều gì ăn một chút, hại gan hại dạ dày! 】

……

Trong lúc bình luận thảo luận đến nhiệt liệt, Phó Tử Trảm phát hiện không biết từ khi nào mà cửa phòng bếp lặng yên có thêm hai bóng người, là Khổng Sương và Trâu Nhược Lâm.

Con gái luôn tương đối thận trọng, khi mấy người đàn ông khác còn đang bận tranh giành bánh quy cùng chó, các cô đã nghĩ đến phải chuẩn bị cơm tối.

Chẳng qua có người nhanh hơn bọn họ một bước.

Khổng Sương há hốc miệng, hiển nhiên là vừa mới thưởng thức ở khoảng cách gần một phen, bị khϊếp sợ rồi.

Trâu Nhược Lâm muốn bình tĩnh một chút, “Vừa rồi bọn tôi còn đang nói cậu có thể ở phòng bếp hay không, không nghĩ rằng thật đúng là ở đây, cách dùng dao này của cậu là cố ý học à?”, Cẩn thận nghe kỹ, trong giọng nói vẫn có hơi không bình tĩnh.

Phó Tử Trảm thả sợi khoai tây vào nước, nói với vẻ rất là tùy tiện: “Không phải cố ý học.”

Chém nhiều yêu thú là biết.

Người xưa nói: Người tu chân mà dùng dao không tốt thì không phải một người xuyên nhanh tốt.

Chẳng Ra Gì Cả: “???”

“Người xưa nào nói?”

Phó Tử Trảm: “Ninoctovsky · Tử Trảm”

“……”

Khổng Sương như là mới tìm được hồn về: “Vậy cậu lợi hại quá rồi đấy, đời này của tôi cũng chưa từng gặp người nào dùng dao tốt như vậy!”

Phó Tử Trảm cho Khổng Sương một nụ cười giả lả rất là khiêm tốn.

Đồ ăn cũng gần xong rồi, có thể bắc xuống được rồi.

Âm thanh bên này thành công khiến cho mấy khách mời khác chú ý.

Chờ đến khi đám người Toàn Tuấn Ngộ vào phòng bếp, mùi hương của đồ ăn đã bắt đầu tỏa ra khắp nơi, điều này quả thực chính là dụ hoặc trí mạng đối với người đã đói bụng một ngày, Tưởng Khang không màng hình tượng nuốt nuốt nước miếng, “Tử Trảm, cậu còn biết nấu cơm à?”

Mùi hương này làm anh ta cảm thấy bánh quy cho chó ăn lúc nãy quả thực đúng là nhai sáp.

Trường Mệnh: “???”

Tui bảo anh ăn bánh quy của tui à?

Có chủ nhân như thế này thì phải làm sao? Phá một cái nhà đi!

Cho dù bị vây xem thì Phó Tử Trảm cũng rất là bình tĩnh, rất có phong thái của một đại sư, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Biết một chút.”

Cư dân mạng: “???”

【 Có phải tui nghe nhầm cái gì hay không? Hay là Phó Tử Trảm có hiểu nhầm gì với một chút 】

【 Biết một chút này, chắc là giống với học sinh giỏi nói mình thi không tốt ấy 】

【 Đằng trước giải thích sâu sắc! 】

【 Lúc xem Nguyên vị nhân sinh đã nhìn ra, anh zai này tuyệt đối là cấp bậc đầu bếp năm sao, tuy rằng cũng không quay được hết quá trình ảnh nấu cơm, nhưng mà xem dáng vẻ Kỳ Hạo Diễm ăn là biết 】

【 Viêm Hỏa không mời tự đến, thật ra ngày thường Ngỗng Tử nhà bọn tui rất văn nhã 】

【 ha ha ha, tui lại đi xem video Kỳ Hạo Diễm ăn cơm lúc trước đây, rất sống động giống y như dân chạy nạn 】

【 Các Viêm Hỏa… Từ bỏ giãy giụa, hành vi cá nhân của Kỳ Hạo Diễm không liên quan gì đến fans, fans vẫn rất là văn nhã nha! 】

【 a a a a a, anh zai biết nấu cơm còn đẹp trai, mị có thể!!! 】

Động tác của cư dân mạng rất là nhanh chóng, chỉ chốc lát đã có người cắt ra video Phó Tử Trảm thái khoai nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, còn cắt ghép cả cảnh mặt Kỳ Hạo Diễm sắp vùi vào trong chén trong Nguyên vị nhân sinh lúc trước.

Tiêu đề rất là ma quỷ, 【 Câu chuyện không thể không nói của Kỳ Hạo Diễm và đàn ông, tuyệt đối kí©h thí©ɧ! 】

Cư dân mạng mang theo lòng hiếu kỳ click vào: 【??? 】

Ngay sau đó bình luận toàn là dấu chấm hỏi đều bị than thở bá chiếm.

Được like nhiều nhất chính là: Thật sự không có tua nhanh sao?

Thật sự sẽ không cắt vào tay à?

Theo người thảo luận càng ngày càng nhiều, tiêu đề 【 Kỹ thuật dùng dao của Phó Tử Trảm 】 này dần dần bò lên trên bảng hot search.