Chương 13

Sáng sớm hôm sau, đã lăn lộn một ngày nên các khách mời vẫn còn đang ngủ say, chó tràn đầy sức lực thì sớm ra đã bắt đầu táy máy.

Từ lúc hừng đông tổ tiết mục cũng đã mở phát sóng trực tiếp.

Nhìn có vẻ như nhất định phải ghi lại trạng thái mọi người rời giường chân thật nhất, nhưng lúc này mọi người còn chưa dậy, cũng có thể ghi lại trạng thái của đám chó mà, dẫu sao người ta cũng đứng ở hai chữ sau trong tên tiết mục đó, là cast chính!

Phát sóng trực tiếp mới vừa được mở không bao lâu, bình luận thưa thớt xẹt qua.

【 Đến rồi! 】

【 Không có ai à? 】

【 Nếu như bạn thấy tui, đã nói lên bạn không phải người đầu tiên 】

【 Xác nhận qua ánh mắt, đều là người dậy sớm! 】

【 Tui không giống đâu, he he tui không ngủ 】

【 Người anh em không ngủ, tóc có khỏe không? 】

【 Có phải bọn họ đều còn chưa dậy hay không? 】

【 Trường Mệnh dậy rồi, vừa nãy tui còn nhìn thấy Khổng Tiểu Tiểu 】

【 Rất chân thật, nhà bọn tui cũng vĩnh viễn đều là chó tỉnh dậy trước 】

【 ha ha ha ha ha, mới về từ chỗ Phó Tử Trảm, Chẳng Ra Gì Cả còn chưa tỉnh 】

【 Chẳng Ra Gì Cả vĩnh viễn không giống với những con chó khác 】

……

Bình luận vẫn luôn rộn ràng nhốn nháo bay lả tả hơn một tiếng.

Phòng của mọi người mới truyền đến một vài tiếng động.

Khổng Sương và Trâu Nhược Lâm rời giường trước, con gái cần thời gian trang điểm chải chuốt lâu hơn.

Phó Tử Trảm nghe được động tĩnh, chậm rãi mở mắt, sau đó thì nhìn thấy một cái đầu chó to to.

“……”

Cuộc sống trước có đầu heo sau có đầu chó, có hơi hậm hực.

Giường lớn 500m2 của hắn đâu, mau bê lại đây cho hắn!

……

Đương nhiên là không có giường lớn 500m2, thậm chí cái giường này còn không được 1,5 m, Phó Tử Trảm dứt khoát kiên quyết đẩy đầu chó ra: “Ra chỗ khác khác ngủ!”

Chẳng Ra Gì Cả có ý kiến nhỏ: “Ta không muốn ngủ ổ chó.”

“Chó thì phải ngủ ở ổ chó!”

“Ta cũng không phải chó.”

“Bây giờ mi là chó.”

“Ta đây biểu diễn một màn thuật biến mất đi”, như vậy sẽ không chiếm chỗ ngủ.

Phó Tử Trảm: “……”

Hệ thống xui xẻo này tiến bộ rồi đấy, bây giờ còn biết uy hϊếp hắn.

Chẳng Ra Gì Cả đón ánh mắt của ký chủ nhà mình, không sợ không sợ đâu!

Một màn này được phát trong phòng phát sóng trực tiếp chính là một người một chó ngồi ở trên giường nhìn nhau gần hai phút.

【 Nếu không phải bình luận còn đang bay qua, tui đã tưởng là tui bị lag á 】

【 Đây là phương thức giao lưu đặc biệt gì à? 】

【 Có thể là đang cảm ứng tâm linh 】

Không thể không nói có một số người luôn có thể phát hiện sự tình chân tướng trong lúc lơ đãng.

Sau khi một hồi giằng co ấu trĩ kết thúc, đến khi Phó Tử Trảm xuống lầu, trừ Tưởng Khang thì cơ bản đều đã dậy rồi.

Đang ngồi ở trên ghế trong phòng thảo luận hành trình hôm nay.

Bữa sáng chính là sản phẩm quảng cáo của thương hiệu, cũng không cần bọn họ nhọc lòng, nhưng mà bữa trưa thì khó khăn rồi, bây giờ ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng không có.

Toàn Tuấn Ngộ tổng kết lên tiếng: “Lát nữa chúng ta có thể đi ra ruộng vườn xem một chút trước, sau đó để lại hai người ở nhà gϊếŧ gà.”

Mọi người đều nhất trí đồng ý.

Trên bình luận lại bắt đầu một phong cách thần bí.

【 Tưởng tượng đến biểu cảm của bọn họ một lát nữa, tui cũng đã bắt đầu mong đợi 】

【 ha ha ha ha ha, nhất định rất xuất sắc 】

【??? 】

【 Nhanh đi ra ngoài xem một chút đi 】

【 Mị vừa đến, nghệt mặt ra, có ai nói dùm đã xảy ra chuyện gì không? 】

【 Quả chùm ngây trên cây chùm ngây, bạn và tôi dưới bóng chùm ngây 】(ngây ra, nghệt ra, không hiểu gì cả)

Sáng sớm, cuộc giao lưu hoà thuận vui vẻ kết thúc, Tưởng Khang mới khoan thai tới muộn, anh ta còn ở trên cầu thang đã bắt đầu hỏi: “Mọi người có nhìn thấy Trường Mệnh nhà tôi không?”

Trang Quần hướng chỉ tay ra bên ngoài: “Hình như ở trong sân.”

Tưởng Khang mang một cái đầu ổ gà đi ra bên ngoài nhìn lướt qua, thật đúng là, không biết chạy ra ngoài khi nào, còn ở đây là tốt.

Khổng Sương và Trâu Nhược Lâm dậy từ trước đã ăn bữa sáng xong, hai người đi về phía sân.

Phó Tử Trảm ăn đơn giản một chút rồi cũng đi về phía sân, nói thật lòng, không khí ở nông thôn rất trong lành, bước đầu tiên sau khi về hưu, hít thở bầu không khí tươi mới.

Hắn vừa mới bước qua thềm cửa đã nhìn thấy hai cô gái đứng ở góc sân vẫn không nhúc nhích???

Phương thức luyện tập độc đáo giữa con gái với nhau à?

Nghe thấy tiếng động, Khổng Sương quay đầu lại: “Gà của chúng ta mất rồi.”

Không biết từ khi nào Trang Quần đã đứng ở bên cạnh Phó Tử Trảm dẫn đầu lên tiếng: "Mất rồi? Không phải tối hôm qua còn ở trong l*иg sao?”

Trâu Nhược Lâm cũng nghi hoặc: “Tôi và Tiểu Sương vừa ra đây, l*иg sắt đã bị đổ, cũng không thấy gà đâu nữa.”

Âm thanh trong sân thành công hấp dẫn người còn ở trong phòng và đám chó.

Mọi người chen chúc vây quanh hiện trường vụ án.

Tưởng Khang nhấc l*иg sắt lên: “Không phải là đêm hôm qua đạo diễn Khúc trộm rồi chứ? Hối hận vì đã cho chúng ta?”

Anh ta vừa dứt lời, bên phía nhân viên công tác liền truyền đến tiếng cười, Khúc Kiên Thành ngồi ở ngay chính giữa đen cả mặt.

Trên bình luận, cuối cùng cư dân mạng mang góc nhìn của thượng đế cũng chờ đến một màn mà mình muốn xem.

【 ha ha ha ha ha, hình tượng của đạo diễn Khúc bị tổn hại 】

【 Không trách Tưởng Khang nói như vậy, bởi vì đây đúng thật là chuyện mà Khúc Kiên Thành có thể làm ra được! 】

【 Cho nên gà đi đâu rồi? 】

Vấn đề này, các khách mời trong sân cũng rất muốn hỏi.

Phó Tử Trảm liếc mắt về phía camera được gắn trong sân: “Xem phát lại đi.”

Buổi tối cũng không tắt camera, chắc chắn đã ghi lại toàn bộ quá trình vụ án xảy ra.

【 Nhắc nhở hữu nghị: Hãy tua lại hai tiếng trước 】

【 ha ha ha, bọn họ không thấy đâu! Nhắc nhở vô dụng 】

Mọi người không nhìn thấy, cuối cùng được sự nhắc nhở hữu nghị của cameraman, thành công tua ngược lại hai tiếng trước.

Bầu trời xám xịt vừa mới sáng lên, cánh cửa “Kẽo kẹt” một tiếng bị mở ra, một bóng dáng trắng đen mạnh mẽ chạy trốn ra từ bên trong, ngửi ngửi phía đông rồi lại ngửi ngửi phía tây ở trong sân.

Sau đó nó đã ngửi đến bên l*иg sắt nhốt gà.

Có thể là con gà mái già cảm giác được nguy hiểm, kêu một tiếng cục tác.

Điều này thành công kí©h thí©ɧ đến con chó nghịch ngợm nào đó, nó dùng hành động thực tế chứng minh chó phá nhà không phải hư danh, gà mái già bị đuổi chạy khắp sân, quá trình rất ngắn ngủi, thế cho nên đều không đánh thức mọi người còn đang ngủ say.

Bởi vì trùng hợp rào chắn ngoài sân có một cái lỗ, con gà hoảng hốt không chọn đường nên chui vào, một hồi gà chó đại chiến, hơn mười giây đã kết thúc.

Để lại Trường Mệnh không ra được, rú lên à hú với tường viện, tựa như đang nói: Mi đó đừng có chạy mà! Chúng ta tái chiến 300 hiệp!

Gà mái già để lại một bóng dáng không chạy chính là kẻ ngu ngốc .

Giải thích về thành ngữ gà chó không yên đến đây là kết thúc.

Mọi người nhìn Tưởng Khang, Tưởng Khang hổ thẹn cúi đầu không nói gì, nhìn về phía con chó gây rắc rối nhà mình.

Mà lúc này Trường Mệnh đang sáp lại bên người Một Vạn, dáng vẻ như vô tội không biết đã xảy ra cái gì, nó chỉ muốn vợ của nó.

Mà chú chó đã từng là vợ một ngày của nó lúc này lại có hơi lạnh lẽo, tiến đến sáp vào bên cạnh Chẳng Ra Gì Cả đang mang vẻ việc không liên quan đến mình.

Một Vạn dùng thân thể đầy nơ bướm của nó dụi vào Chẳng Ra Gì Cả, còn dùng sức ngửi ngửi.

Chẳng Ra Gì Cả đã hiểu: “……”

Nó yên lặng đi về phía ký chủ nhà mình, cứu mạng zới! Có chó coi trọng nó!

Một Vạn nhắm mắt đi theo ở phía sau, dáng vẻ như si tâm.

Phó Tử Trảm thấy hết tất cả: “……”

Từ bỏ đi, bọn mi sẽ không có kết quả, hệ thống xui xẻo nhà hắn chỉ là một trí tuệ nhân tạo không có tình cảm thôi.

Tình yêu khác biệt chủng tộc cuối cùng sẽ biến thành năm bè bảy mảng, không cần gió thổi đã tan.

Khu bình luận thì sắp cười điên rồi.

【 ha ha ha ha ha, vì sao Chẳng Ra Gì Cả lại là thẳng nam như vậy! 】

【 Một Vạn con ơi, rụt rè một chút, con chính là tiểu công chúa! 】

【 ha ha ha ha ha, vợ đến tay mà Chẳng Ra Gì Cả cũng không cần, sau này mi sẽ hối hận 】

【 Không ai chú ý đến gà một chút hả? 】

【 ha ha ha ha ha, Trường Mệnh thật sự nghịch ngợm, xứng đáng không có vợ, con gái đều không thích con trai trẻ con 】

【 Ai nói, tui rất thích này! 】

Đề tài trên bình luận càng ngày càng lệch đi, Trang Quần với biểu cảm hận sắt không thành thép giữ chặt Một Vạn nhà anh ta ở bên người, ra hình ra dáng giáo dục: “Con là con gái, con gái phải rụt rè có biết hay không?”

Một Vạn tỏ vẻ không muốn để ý đến vẻ mặt đầy nước miếng của Trang Quần, tấm lòng người cha già của Trang Quần vỡ nát đầy đất.

Bên kia Tưởng Khang cũng kéo Trường Mệnh đã phạm sai lầm đến bên người, ngồi xổm xuống ôm đầu chó hỏi: “Gà đâu? Vì sao mày lại muốn đi lật l*иg gà của người ta, biết sai chưa hả?”

Trường Mệnh ngạo kiều a wu một tiếng, gà là kí rì? Nó không biết!

Gà là gà, nó là chó, liên quan gì đến nó!

……

Toàn Tuấn Ngộ nhìn về phía cameraman: “Có thể xem được gà chạy về hướng nào không?”

Cameraman lắc đầu.

Toàn Tuấn Ngộ thở dài, ngay từ đầu lúc gà chạy mà người của tổ tiết mục không đuổi theo, có lẽ là chờ bọn họ ở chỗ này.

Khúc Kiên Thành đúng lúc đưa qua một ánh mắt đắc ý.

Hừ, anh ta không ăn trộm gà đã tốt lắm rồi, còn giúp bắt lại à, nghĩ cái gì thế!

Gà của mình thì tự mình phụ trách!

Đoàn người trong sân mang tâm tình khác nhau, Phó Tử Trảm cúi đầu nhìn nhau với Chẳng Ra Gì Cả.

Chẳng Ra Gì Cả lập tức hiểu được: “……”

“Anh đây là áp bức sức lao động miễn phí!”

Phó Tử Trảm xoa đầu chó trấn an một chút: “Ta tin tưởng mi! Đi đi, chờ mong tin tức tốt của mi!”

Chẳng Ra Gì Cả hất cái tay trên đầu ra, ngày thứ hai muốn gỡ bỏ ràng buộc!

Gỡ bỏ là không có khả năng, nó cũng không có năng lượng.

Cuối cùng, Chẳng Ra Gì Cả vẫn ngoan ngoãn chạy đi tìm gà, có thể làm sao được cơ chứ, ký chủ ràng buộc của mình, quỳ cũng phải tiếp tục đi tiếp.

Thật ra không ai thấy một người một chó giao lưu ở bên cạnh, Chẳng Ra Gì Cả rời đi, cũng không có khách mời nào chú ý đến.

Nhưng cư dân mạng với ánh mắt sắc bén, nhìn qua đã phát hiện, đặc biệt là người xem chuyên ở phòng phát sóng trực tiếp của Phó Tử Trảm.

【 Chẳng Ra Gì Cả đi đâu vậy? Không phải là đi tìm XX chứ? 】

【 Văn minh tí đê, bạn - tôi - anh ấy, nói gà thì không nói…】

【 ha ha ha ha ha, mơ về Nguyên vị nhân sinh, ai còn nhớ cảnh đi tìm heo hong 】

【 Tui tui tui tui tui! Lúc ấy tui cũng sợ ngây người, mẹ tui còn đang nói con chó này cũng có ích quá! 】

【 Mị chính là vì cảnh ấy mà nhảy hố, đúng thật là tự mang BGM đấy nha! 】

【 Sắp chạy xa rồi, cameraman nhanh đuổi theo đi kìa 】

Một cameraman như là cảm nhận được kiến nghị của cư dân mạng, bước nhanh chạy theo phía sau Chẳng Ra Gì Cả.

Chẳng Ra Gì Cả nghe được tiếng động thì quay đầu lại, đối mặt với một ống kính camera đen sì.

“……”

Nó quá khó khăn, không chỉ phải làm việc còn phải biểu diễn nữa.

Chẳng Ra Gì Cả bị bắt phải biểu diễn, ra hình ra dáng ngửi ngửi trên mặt đất, đi được vài bước lại ngửi một chút, diễn trò thì phải làm nguyên bộ.

Chẳng Ra Gì Cả vừa làm việc vừa biểu diễn, cuối cùng sau nửa tiếng đồng hồ, ngậm trong miệng một con gà, đẩy cánh cổng sân ra.

Vừa vặn đối diện với mọi người chuẩn bị ra ruộng.

“!!!”

“Chẳng Ra Gì Cả, mày đi đâu mà tìm được vậy?”

“Tôi vừa mới nói sao lại không tìm thấy cơ mà?”

“Tôi đã nói lúc nãy chẳng nhìn thấy Chẳng Ra Gì Cả đâu, sao mày lại khẽ khàng meo meo rồi làm một chuyện lớn vậy.”

Chẳng Ra Gì Cả làm bộ chẳng nghe thấy gì hết, dù sao nghe thấy cũng không thể trả lời, nó lập tức đi tới trước mặt ký chủ nhà mình.

Phó Tử Trảm nhận lấy con gà còn đang giãy giụa, vỗ vỗ đầu chó khen ngợi: “Làm tốt lắm!”

Chẳng Ra Gì Cả rất là ngạo kiều chạy đi, đương nhiên là nó tốt rồi!

Phó Tử Trảm đặt gà ở nơi con chó phá phách kia không với tới, phía sau Trang Quần đẩy đẩy Một Vạn, “Mau đi tìm chồng tương lai của con đi, tranh thủ sinh mấy em bé thông minh.”

Anh ta cũng muốn có chó thông minh như vậy, con trước mắt này không được, đời sau thì vẫn có thể cứu vớt một chút.

Phó Tử Trảm: “……”

Không phải vừa nãy còn bảo người ta rụt rè sao?

Hơn nữa sợ là sẽ không có em bé đâu, Chẳng Ra Gì Cả nhà hắn không có chức năng kia!