Chương 23.1

Chẳng Ra Gì Cả quả thật không thể tin vào lỗ tai của mình, ngày thường sai sử nó thì thôi, giờ là việc mà nó có thể lên à?

Đi lên làm gì? Tặng đầu người?

À không phải, tặng linh kiện hệ thống?

Phó Tử Trảm kiến nghị: “Mi ngụy trang thành thứ chúng nó sợ rồi dọa cho chạy là được.” Nói xong còn tự khẳng định ở trong lòng một phen, càng nghĩ càng cảm thấy kiến nghị này rất được.

Chẳng Ra Gì Cả toàn code dấu chấm hỏi:???

Anh đã hỏi ta chưa? Vậy mà đã rất được!

“Voi thì sợ cái gì?”

“……”

Hình như đúng thật là không có sợ gì cả.

Trong lúc một người một hệ thống thảo luận, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, không biết từ khi nào con voi động dục kia đã trực tiếp đυ.ng ngã một cái cây ở bên đường.

“Uỳnh” một tiếng, lúc cái cây đổ xuống thì vẫn còn rung rung trên mặt đất, cũng làm cho lòng mọi người run rẩy, tiếng khóc áp lực càng rõ ràng hơn.

Đám người bước đi lùi lại nhanh hơn, bởi vì không biết những con voi kia có chủ động công kích hay không, nếu mà thật sự chạy về phía bọn họ, thế thì còn chưa đủ cho người ta đá mấy cái nữa.

Vốn dĩ đã lui lại thật cẩn thận, hiện giờ bỗng trở nên hơi hoảng loạn không chọn đường, đối mặt với sống chết, bản năng cầu sinh phát huy tới cực hạn.

Sự hoảng loạn ở bên này đã khiến cho đàn voi chú ý.

Tay phải của Phó Tử Trảm nắm chặt đưa ra phía trước, lặng lẽ chắn phía trước người xung quanh, tạo ra một tư thế chắn tất cả những người xung quanh ở phía sau, nếu thật sự tới lúc vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể dùng công kích vật lý.

Sau đó xong việc lại tìm một chỗ biến mất, bị giải phẫu à, đương nhiên không có khả năng bị giải phẫu rồi, hắn cần mặt mũi, mạng cũng cần!

Khoảnh khắc Phó Tử Trảm hạ quyết tâm, hình như Chẳng Ra Gì Cả cũng hạ quyết tâm gì đó, chỉ để lại một câu: “Úm ba la xì bùm!”

Sau đó Phó Tử Trảm cảm nhận thấy hệ thống rời khỏi thân thể.

Có lẽ cũng chỉ qua khoảng mấy giây, mọi người đang rút về phía sau, đột nhiên trong rừng sâu ở bên cạnh truyền ra âm thanh ầm ầm.

“Uỵch! Uỵch! Uỵch!”

Từng tiếng từng tiếng một, giống như quái vật khổng lồ nào đó thức tỉnh, đang đi đến đây.

Âm thanh thấm vào lòng người, mọi người ôm nhau không dám động, cứ nhìn chằm chằm vào hướng kia. Sau đó thì nhìn thấy một con voi khổng lồ, chiều cao của voi có thể so với một toà nhà hai tầng, mọi người ở trước mặt nó dường như chỉ to hơn cái chân một chút.

Trong nháy mắt nó ra tới, tựa như thời gian bị ấn nút tạm dừng.

Vạn vật đều yên lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân của nó, từng tiếng từng tiếng như dẫm lên mệnh môn khiến mọi người sợ hãi.

Yên lặng! Dại ra! Sợ hãi!

Xung quanh dường như không còn nghe được tiếng hít thở nữa, rất nhiều cameraman cũng đã tắt máy quay trong quá trình di chuyển, dù sao bảo vệ mạng quan trọng hơn, chỉ còn lại có mấy người gan lớn.

Chỉ là mấy người gan lớn đó, lúc này cũng y như pho tượng, ống kính chĩa về phía quái vật khổng lồ kia vẫn không nhúc nhích.

Dường như phòng phát sóng trực tiếp cũng bị ấn nút tạm dừng, có điều hình ảnh chuyển động trên màn hình điện thoại kia lại rõ ràng như vậy.

Qua một hồi lâu.

Bình luận bay qua che kín toàn bộ màn hình.

【 đậu má đậu má đậu má!!!!!! 】

【!!!!!!! 】

【!!!!! 】

【 Vừa nãy là thứ gì!!! 】

【 T mẹ nó sợ tới mức tim sắp ngừng đập! 】

【 Trời ạ! Sao lại to như vậy chứ, thật đáng sợ quá! Tổ tiết mục không sao chứ? 】

【 Lúc nãy cũng đã có người báo cảnh sát, không biết khi nào cảnh sát đến! 】

Cư dân mạng xa cuối chân trời đã nói lên tiếng lòng của mọi người ở đây, dù gì bọn họ đã bị dọa đến mức không lên tiếng nổi nữa.

Đương nhiên, Phó Tử Trảm không ở trong hàng ngũ ấy.

Cả mắt hắn viết hai chữ cạn lời: “Mi đang làm gì đấy!!!”

Chẳng Ra Gì Cả đúng lý hợp tình: “Không phải giúp anh dọa những con voi kia chạy đi sao!”

Phó Tử Trảm chán nản, “Vậy mi có cần biến to như vậy không?”

Trong âm thanh máy móc của Chẳng Ra Gì Cả có chút quật cường: “Ta, ta… không phải là sợ hãi sao?”

Cẩn thận nghe còn có một chút uất ức.

Trí tuệ nhân tạo cũng biết sợ đấy được không! Bị đạp vỡ thì sẽ thành một đống linh kiện vứt đi đó!

Dường như Phó Tử Trảm vừa nhớ lại cái tính nhát cáy của hệ thống nhà mình, “Thôi, mi tốc chiến tốc thắng.”

Chẳng Ra Gì Cả tuân lệnh, chậm rãi in từng dấu chân đi về phía đàn voi ở bên trái.

Trông thì khí định thần nhàn, thật ra cái chân voi thô to khổng lồ kia… đang run.

Chẳng qua không có ai chú ý đến, cũng không dám chú ý.

Phó Tử Trảm trắng trợn táo bạo nhìn, khóe mắt giật tăng tăng, hệ thống nhà hắn cũng chỉ có chút tiền đồ này.

Bên ngoài thì Chẳng Ra Gì Cả rất bình tĩnh giống một ông lớn, thực tế chỉ là một đứa nhát gan đang từ từ thử.

Đàn voi bên kia nhìn thấy nó thì hình như cũng đơ ra.

Cảm giác này giống như trước mặt một người cao 1m bỗng nhiên xuất hiện một tên cao 3m vậy.

Tồn tại tuyệt đối áp bách về mặt khí thế, sau đó…

Tên lùn 1m quay đầu đi mất.

Còn chạy nữa.

Trong thế giới tự nhiên cường giả vi tôn có tác dụng nhất.

Chẳng Ra Gì Cả dùng phương pháp như thế ép một đàn voi ở bên khác đi mất.

Sau khi thành công thì lùi lại biến mất ở giữa rừng rậm, thật ra là quay về thức hải của Phó Tử Trảm. Vừa mới cảm nhận được hệ thống hợp thể, trong đầu Phó Tử Trảm liền vang lên tiếng máy móc run rẩy: “Hù chết bé rồi! Cũng may chúng nó đi rồi, chúng nó mà không đi thì ta cũng không biết làm sao!”

Phó Tử Trảm cười khẽ: “Đến mức này à? Trước kia cũng đã gặp qua không ít yêu thú mà.” Thậm chí còn hung tàn hơn thế này nhiều.

Chẳng Ra Gì Cả phản bác: “Cái đó có giống giờ hả? Lúc ấy không phải có anh à? Bây giờ anh không được, không phải ta phải lên à.”

Nó thật sự trả giá vì ký chủ nhà nó quá nhiều.

Phó Tử Trảm lại cười một tiếng: “Thế vất vả cho mi rồi?”

Hệ thống nào đó được tiện nghi liền khoe mẽ vênh mặt lên ngay: “Hừ, còn không phải là vất vả à!”

Sợ tới mức xém tí nữa thì nó kẹt bug!