Chương 34.2

Phó Tử Trảm ngồi thẳng người lên, trong đầu không khỏi nảy ra ba câu hỏi triết học.

Em là ai? Từ đâu đến? Muốn làm gì?

“Em gọi tôi?” Hắn chỉ vào mình.

Có ý muốn tìm người này trong ký ức, kết quả chính là không tìm được người này.

Khi Husky ngốc cười rộ lên có hơi khờ: “Đúng vậy! Em đơn phương tuyên bố anh là thất sư phụ của em trước.” Nói xong cậu ấy móc ra một quyển sổ, quyển sổ rất là dày, sau khi mở ra thì thấy trong đó viết không ít thứ: “Thất sư phụ anh xem! Đây là bút ký học tập mấy ngày nay của em, anh xem thử ~”

Phó Tử Trảm không có nhận lấy, hắn còn đang ngây ngẩn cả ra, trong tình huống bình thường chỉ có hắn khiến cho cho người khác ngây ra, loại cảm giác này không thường thấy, quả nhiên là báo ứng sao?

Hắn có ý làm rõ bây giờ là tình huống gì: “Bút ký để nói sau, em có thể nói trước em là ai không?”

Husky ngốc như là chợt nhớ ra, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ rất khoa trương: “Đúng đúng đúng! Em cũng quên mất, thất sư phụ, em tên Lăng Tuấn, là em trai của Lăng Kha thuộc tập đoàn Kha Tuấn.”

Phó Tử Trảm tiếp tục có ý tìm tòi trong ký ức một chút: “Ồ ~~~”

“Không quen biết!”

Lại là một lần tìm kiếm thất bại!

Lăng Tuấn không thèm để ý: “Không sao cả, sau này là quen biết rồi nè!”

“Thất sư phụ anh xem xem bút ký của em có được không?” Cậu ấy lại đưa quyển sổ qua, lần này Phó Tử Trảm nhận lấy, nhưng lại không xem mà là hỏi: “Thất sư phụ?”

“Chuyện khi nào thế?”

Từ khi nào mà hắn lại có thêm một đồ đệ, sao hắn lại không biết nhỉ.

Lăng Tuấn xoay đầu nhìn quanh bốn phía: “Chính là chuyện mấy ngày hôm trước nha, đây là lễ bái sư, không phải thất sư phụ đã nhận rồi sao?”

Nghe hiểu ý của đối phương, Phó Tử Trảm: “……”

Phá án rồi, hắn đã bảo vì sao Nhan Hưng An người ta vô duyên vô cớ lại liên lạc với người đại diện nhà hắn mà.

Cảm tình là như thế này à!

Phó Tử Trảm nhìn bạn học Lăng Tuấn này, đối phương chớp chớp đôi mắt, đôi mắt rất là trong suốt rõ ràng, tựa như đang nói: Có vấn đề gì sao?

Phó Tử Trảm: “……”

Không có vấn đề gì!

Có điều chiêu tiền trảm hậu tấu này chơi rất đỉnk đó! Thiếu niên!

Hoặc gọi là "của cho là của nợ" bản bị ép?

Hắn cúi đầu nhìn nhìn quyển sổ trong tay, lần này cuối cùng đã nhìn rõ trên đó viết cái gì.

Đủ loại thực đơn, thật sự cũng không phải cơm nhà, đều là những món siêu cấp phiền toái còn không dễ làm.

Lật ra phía sau, là…

Bách khoa toàn thư về kỹ năng lặn xuống nước?

Bên trong thậm chí còn viết công thức tính toán, từ góc độ thân thể con người và vật lý học, thậm chí cả y học, tính toán hợp lý xem độ sâu nhất mà một người có thể lặn xuống.

Lại lật ra sau, là…

Bắn cung.

Trên đó cũng như vậy, tràn đầy dấu vết cơ học và vật lý học, vẽ đầy đường parabol!

Phó Tử Trảm xem qua loa xong, không biết nên nói cái gì, nhìn qua tất cả những thứ này đều rất kỳ dị.

Thiếu niên ở bên cạnh chờ hắn xem xong, mắt trông mong nhìn, dáng vẻ hiếu học: “Thế nào? Thất sư phụ, bút ký của em rất được nhỉ, có cái gì phải cải tiến không?”

Phó Tử Trảm trải qua thời gian bình tĩnh lại, lúc này đã hơi thích ứng được, rất nhanh đã nhập vai nhân vật, rất giống làm thầy người ta: “Ừ, cũng không tệ lắm! Tiếp tục duy trì! Nhưng mà…”

“Thất sư phụ?”

Lăng Tuấn trả lời: “Đúng vậy, đằng trước còn có sáu sư phụ nữa, đại sư phụ của em chơi cờ vây rất giỏi, cờ tướng cũng không tồi; nhị sư phụ của em am hiểu ván trượt lướt sóng linh tinh, đáng tiếc hiện tại em vẫn chưa học được một chút da lông nào, bởi vì anh em với lại ba em đều không cho, tam sư phụ của em biết thêu thùa, tranh thêu hai mặt thật sự rất đẹp, đáng tiếc em cũng vẫn không học được chút nào, thành phẩm đẹp thì có đẹp, nhưng mà kim đâm vào tay cũng thật sự rất đau á! Tứ sư phụ của em………”

Giọng nói trong sáng và hơi ngốc nghếch vang lên thật lâu, Phó Tử Trảm ngồi ở đó lẳng lặng nghe quá trình bái sư của vị đồ đệ mới này.

Càng nghe càng cảm thấy thế giới này càng ảo.

Hay là vị tiểu đồ đệ này có thể là giống loài kỳ lạ gì đó của thời đại mới.

Bái nhiều sư phụ như vậy là muốn tập mười tám món võ nghệ với một thân sau đó…

Đánh bại mười tám người đồng của Thiếu Lâm Tự sao?

“Sau đó chính là thất sư phụ anh đó!” Giọng nói kia bla bla nói một đống xong, cuối cùng cũng kết thúc.

Phó Tử Trảm nhíu mày lại: “Em định triệu hoán rồng thần hả?”

Hình như gom đủ 7 viên ngọc rồng thì sẽ như vậy nhỉ.

Lăng Tuấn xua tay: “Không phải thế đâu! Em đã qua cái tuổi dậy thì ấy rồi nhé!”

Phó Tử Trảm: “……”

Phải không?

Tôi thấy em chưa đâu!

Nhận thức về bản thân không đủ rõ ràng!

Phó Tử Trảm lật quyển sổ, không muốn nói chuyện, ngày hôm nay, thật… mệt tâm!

Vẫn là về hưu mới tự tại, là thời điểm nhìn xem năng lượng của hệ thống đã khôi phục thế nào rồi.

Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh nhanh trở lại thế giới ban đầu, trở lại khởi điểm lúc ban đầu, trở lại địa điểm về hưu trong trí nhớ của hắn.

Giọng nói quen thuộc lôi hắn trở lại hiện thực: “Thất sư phụ anh xem cái này đi, anh nói xem vì sao em làm ra hương vị không đúng chứ, ba em và anh em đều nói cực kỳ ngon, nhưng mà em cảm thấy có lẽ bọn họ có filter với em, đang đóng hộp em lại, em luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, là độ lửa của em không đúng sao?”

Hiện thực chính là đồ phá hoại như vậy, phải nhận mệnh!

Phó Tử Trảm cúi đầu nhìn chỗ cậu ấy nói, vài giây sau, giọng thong thả ung dung: “Bỏ nhiều đường như vậy, xem ra thân thể ba em không tệ.”

Ngọt khé vậy mà cũng không bị bệnh tiểu đường, có phải ăn xong đã tiêm hai lọ insulin hay không!

Không biết Lăng Tuấn móc ra một cây bút từ chỗ nào, nghiêng đầu tự hỏi, dáng vẻ như đệ tử tốt chăm phần chăm: “Thế à, để em sửa!”

“Thế còn cái này thì sao…”

“Cái này…”

“Còn cái này nữa…”

Tiếng dạy học qua lại bốn năm chục phút, cuối cùng Lăng Tuấn đã hỏi hết nghi vấn của mình, mang dáng vẻ học sinh ba tốt tạm biệt với Phó Tử Trảm: “Hôm nay thật là được lợi không ít, cảm ơn thất sư phụ! Mấy ngày nữa em lại đến!”

Phó Tử Trảm cười từ ái, nếu mà nhìn kỹ thì khóe miệng có hơi cứng.

Góc nhỏ lại khôi phục yên tĩnh.

Qua một hồi lâu, thức hải vang lên một âm thanh máy móc.

Chẳng Ra Gì Cả thật lòng nghi ngờ: “Lúc nãy anh làm cái gì thế?”

Phó Tử Trảm mặt không cảm xúc: “Mi hỏi ta? Ta giống biết hay sao?”

Có lẽ chỉ có quỷ mới biết tất cả những chuyện vừa nãy xảy ra như thế nào!

Quá ảo ma canada!