Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 39.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiếc xe đi ăn liên hoan chậm rãi rời khỏi vùng ngoại thành, đi về phía trung tâm thành phố.

Chuyến này địa điểm của bọn họ là hội sở Hồng Phụ, một nơi có thể ăn có thể giải trí.

Cửa hội sở, xe vừa dừng Phó Tử Trảm đã nghe thấy tiểu đồ đệ bên cạnh nói: “Nơi này đúng là xấu chẳng khác gì trong tưởng tượng!”

Phó Tử Trảm nghe vậy thì nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần: “Ừm, đúng là rất xấu.”

Được tán đồng nên tiểu đồ đệ rất là hưng phấn: “Đúng ha! Nếu không phải không có lựa chọn khác, em thật sự không muốn đến đây đâu.”

Ba thành thị nhỏ cấp ba cấp bốn, hội sở cao cấp cũng không nhiều, tính riêng tư cũng không tốt, không thích hợp cho đoàn phim liên hoan.

Nghe có vẻ rất là ghét bỏ.

“Lúc trước đến rồi?”

Bằng không sao lại chướng mắt như thế, nếu hắn nhớ không lầm, nơi này không phải do tiểu đồ đệ của hắn tự quyết định sao?

Lăng Tuấn xuống xe trước, đứng ở ngay cửa xe: “Nơi thiết kế xấu như vậy đời nào em đến chứ, thẩm mỹ của lão già Trần Kiện này đúng là vài thập niên như một, đều xấu cả, khoảng thời gian trước còn vượt cấp ăn vạ anh em, anh em thật là chịu thiệt!”

Phó Tử Trảm ồ một tiếng, hắn nghe ra được.

Đối thủ thương nghiệp.

“Em có thể coi như tìm hiểu tình hình quân địch.”

Lăng Tuấn dùng giọng điệu đã nghe dạy: “Thất sư phụ anh nói rất có lý.” Đã chuẩn bị quyển sổ nhỏ xong rồi.

Hai người đi theo số đông nện bước đi vào nơi lúc trước đã đặt.

Tiểu Tề bước nhanh đuổi theo, vừa đi còn vừa nhìn.

Ở đây… không xấu mà!

Rất đẹp mà, kim bích huy hoàng, đèn bên trên nhấp nháy, đủ mọi màu sắc. Trong xa hoa truỵ lạc đã thấy rất có tiền!

Quả nhiên thẩm mỹ của phàm nhân như cậu ta không theo kịp xu hướng của thời đại sao?

Đoàn phim rất đông người, cho nên đã đặt mấy phòng riêng lớn, Phó Tử Trảm đi cùng với các diễn viên chính và các đạo diễn.

Phòng bao lớn đến mức thái quá, nói là nơi để ăn cơm còn không bằng nói là nơi tiêu khiển giải trí thì thích hợp hơn.

Rượu qua ba tuần, người nào cũng giống như có hơi bại lộ bản tính.

Không khí ngập mùi rượu, sương khói lượn lờ.

Phó Tử Trảm ngửi mùi thấy hơi khó chịu, dứt khoát lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài hít thở không khí.

Hắn đi thẳng về phía phòng vệ sinh công cộng, thật ra phòng bao cũng có nhà vệ sinh riêng, nhưng mùi khói khó ngửi kia không buông tha cả nhà vệ sinh.

Đau lòng thay phổi những người đó một giây đồng hồ, như vậy chắc chắn đến lúc về hưu sẽ không có một thân thể khỏe mạnh!

Đi ra từ phòng vệ sinh, hắn không quay về mà trực tiếp đứng ở cuối hành lang, nơi đó mở cửa sổ, không khí khá là trong sạch, vừa vặn có thể rửa phổi.

Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn đen từ lâu, là một đêm trăng tròn, chú định thế gian này sẽ không rơi vào hắc ám.

Người bên cửa sổ ngẩng đầu, mặt trăng tròn toả ra ánh sáng ở ngay phía trên hắn.

Người ta nói trăng tròn, người càng viên mãn.

Hắn không có người nhà để đoàn viên, trước kia không có, dường như sau này cũng sẽ không có.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào một chút, chiếu đến đỉnh đầu.

Toàn bộ thế giới yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn lại mình hắn, người xuyên qua ở mỗi một thế giới, chung quy đều là cô độc.

Bỗng nhiên một âm thanh máy móc vang lên: “Ký chủ còn có ta nha ~”

Phó Tử Trảm cười khẽ một tiếng, nụ cười mang theo cảm xúc không biết tên: “Phải, còn có mi.”

Cũng chỉ có mi.

Qua vài giây, Chẳng Ra Gì Cả bỗng dưng còn nói thêm: “Ta cảm thấy gần đây hình như năng lượng khôi phục nhanh hơn một chút.”

Cảm xúc vừa chợt loé qua của Phó Tử Trảm lập tức biến mất, suy nghĩ quay về chủ đề, giọng nói mang theo sự chờ mong: “Ta xem xem!”

Chỉ là… Khôi phục nhanh, không có nghĩa khôi phục.

Cái gọi là nhanh, cũng chỉ được một tí ở đầu thanh tiến độ.

Chẳng Ra Gì Cả nỗ lực làm cho mình có vẻ rất hữu dụng: “Ít nhất hy vọng nhiều mà ~ ha ha…” Cuối cùng còn mang theo một nụ cười giả lả.

Phó Tử Trảm không để ý đến nụ cười giả tạo kia, hỏi: “Có thể biết vì sao tốc độ nhanh hơn không?” Hắn tương đối quan tâm cái này.

Chẳng Ra Gì Cả tiếp tục cười: “Không biết.”

“……”

Giọng của Phó Tử Trảm dần trở nên bình tĩnh lạnh nhạt: “Mi nói hiện tại mi có ích lợi gì?”

Chẳng Ra Gì Cả chột dạ: “Ta, ta có thể ở cùng anh nè.”

“A.”

“Ta đây… Cảm ơn mi?”

“Thế thì cũng không cần, người một nhà nói lời khách khí làm gì.”

Quá khách khí.

……

Trải qua một khúc như vậy, Phó Tử Trảm cũng không còn hứng thú hóng gió nữa, vẫn nên trở về ngồi đi.

Dù sao lát nữa là tan cuộc rồi.

Phòng bao của bọn họ ở đầu kia của hành lang, Phó Tử Trảm trở về thì phải đi ngang qua toàn bộ hành lang, hành lang khá yên tĩnh, chỉ có một vài nhân viên, có lẽ bọn họ phải di chuyển khắp nơi để tránh khách khứa có yêu cầu gì có thể gọi cái là đến.

Lúc đi được một nửa, đột nhiên hắn nghe thấy phía sau có người gọi hắn.

“Phó Tử Trảm?” Là giọng nghi vấn, có vẻ đối phương cũng không chắc chắn lắm.

Phó Tử Trảm quay đầu, bên cạnh cửa phòng bao có một người đàn ông đang đứng.

Có hơi quen mắt, chắc là ký ức của nguyên chủ quấy phá.

Người đàn ông kia nhìn thấy hắn thì tiến lên một bước, “Đúng là cậu à? Sao cậu lại đến nơi như thế này, tiêu phí ở đây rất cao đấy.”

Phó Tử Trảm: “???”

Đây là nói cái rắm gì thế, đang cười nhạo hắn nghèo sao?

Phải không?

Chắc là vậy!

Phó Tử Trảm cười một tiếng, cười rất là hài hoà: “Vậy sau này cậu đi đến nhiều nơi khác tiêu phí một chút.”

Để đừng cho rằng trình độ này đã là tiêu phí cao!

Sắc mặt người đàn ông kia đột nhiên trầm một chút, rồi sau đó lại nở nụ cười: “Cũng phải, bây giờ cậu có chút nhiệt độ mà, chắc vẫn có thể chấp nhận mức tiêu phí này. Thêm nữa, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu cũng không liên lạc gì với mọi người, khá là đáng nhớ đấy.”

Tốt nghiệp đại học?

Phó Tử Trảm lẳng lặng nghe người này nói lung ta lung tung, cuối cùng lục soát ra được ký ức của người này ở trong trí nhớ của nguyên chủ.

Ồ, là cái người cướp kịch bản tài nguyên của nguyên chủ ấy, tên là gì nhỉ, Chu Dật Quần hay là Chu Dật Quận ấy.

Nghe nói lúc ấy leo lên được kẻ có tiền nào đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »