Chương 39.2

Phó Tử Trảm lẳng lặng nghe người này nói lung ta lung tung, cuối cùng lục soát ra được ký ức của người này ở trong trí nhớ của nguyên chủ.

Ồ, là cái người cướp kịch bản tài nguyên của nguyên chủ ấy, tên là gì nhỉ, Chu Dật Quần hay là Chu Dật Quận ấy.

Nghe nói lúc ấy leo lên được kẻ có tiền nào đó.

Phó Tử Trảm giữ sắc mặt bình tĩnh: “Ở nhà bận nuôi heo mà, một đàn heo, đúng là không dễ nuôi.”

Một đám heo, Chu Dật Quần, nghe có vẻ rất thuận miệng.

*Chơi chữ:

-Một đám heo: 一群猪 /Yīqún zhū/ (nhất quần trư)

-Chu Dật Quần: 朱轶群 /Zhūyìqún/

Hắn vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của đối phương tệ đi ngay lập tức.

Chậc chậc, thật là thiếu kiên nhẫn.

Phó Tử Trảm không ngừng cố gắng: “Chắc là cậu bận hơn tôi nữa ấy nhỉ, tôi cũng xem bộ phim kia của cậu, không có bình luận gì bay qua che mất, xem cũng rất thoải mái.”

Bộ phim kia nói như thế nào nhỉ, không thể nói là bạo đỏ tím, chỉ có thể nói là không có nhiệt độ.

Không có bình luận che có nghĩa là chẳng có mấy bình luận, đúng là không bị che thì xem thoải mái hơn!

Mắt thấy sắc mặt đối phương sắp đen thành đáy nồi, Phó Tử Trảm thấy không thú vị chép miệng.

Người trẻ tuổi mà, không có lòng dạ.

Hắn cười khẽ một tiếng: “Thế không có việc gì, tôi đi trước nhé? Bạn học cũ ~”

Để lại đường ra cho đáy nồi, sắc mặt người khác còn đen hơn cả nó thì nó không cần làm việc nữa.

Đáy nồi mà không đen, đều không phải đáy nồi tốt!

Phó Tử Trảm vừa bước được một bước, cửa phòng bao ở bên cạnh đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên đi ra, có bụng bia và đầu hói nên có ở độ tuổi của ông ta.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy hai người đứng ở cửa thì sửng sốt một chút, “Tiểu Quận, không phải em muốn đi WC sao, sao còn ở đây thế?” Hỏi xong lại quay đầu nhìn về phía Phó Tử Trảm: “Vị này là?”

Ánh mắt đánh giá trên dưới kia, ý vị không rõ.

Đôi mắt Chu Dật Quận xoay chuyển, sắc mặt trầm xuống khi nãy biến mất, gương mặt biểu lộ nụ cười tự nhận là rất ngọt ngào, trong nụ cười còn mang theo ý lấy lòng: “Giám đốc Trần sao anh lại ra đây vậy, đây là bạn học đại học của em, nhưng mà cũng đã lâu bọn em không liên lạc, bây giờ cậu ấy bận lắm á, chương trình giải trí đều rất hot, có lẽ cũng không rảnh liên lạc với đứa trong suốt như em.”

Người đàn ông trung niên kia quay đầu nhìn Phó Tử Trảm, nở nụ cười rất là dầu mỡ: “Ui ~ cũng là tiểu minh tinh à!”

“Chào cậu bạn nhé, tôi tên Trần Kiện, hội sở Hồng Phụ này là của tôi, hôm nay cậu đến đây với bạn à? Ghi vào bill của tôi nhé!”

Phó Tử Trảm còn chưa nói gì, Chu Dật Quận đã giành trước: “Giám đốc Trần anh cũng thật hào phóng, lần sau em mời bạn đến cũng có thể miễn phí à?”

Người đàn ông tên Trần Kiện kia cười ha ha: “Sao cái gì em cũng tranh thế, miễn! Em đến bao nhiêu lần cũng miễn phí hết!”

Chu Dật Quận ngượng ngùng cười, cười đến mức tí nữa thì Phó Tử Trảm nôn cả cơm đêm hôm qua ra.

Người bạn học đầy mùi trà xanh này hình như có hiểu lầm gì đó với nụ cười của mình.

Cơ mà vị giám đốc Trần kia có vẻ rất thích.

Chắc rùa đen cải trắng có sở thích riêng, hoặc là đều có cái bệnh gì đó.

Phó Tử Trảm thưởng thức một màn thúc giục nôn cơm đêm qua phiên bản tình chàng ý thϊếp ở khoảng cách gần, không nói lời gì hết.

Sau đó một tấm danh thϊếp được đưa tới trước mặt hắn: “Tử Trảm đúng không? Đây là danh thϊếp của tôi, lát nữa đi đến lễ tân báo tên của tôi là được, sau này nếu có gì khó khăn, cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Trên khuôn mặt với biểu cảm dầu mỡ là một đôi mắt như đang nhìn con mồi, toàn bộ là ý ám chỉ.

Khoé miệng Phó Tử Trảm hơi nhếch lên trong một giây, hai ngón tay nhận lấy danh thϊếp liếc nhìn qua một cái, cười rất là vô hại: “Khó khăn gì cũng có thể ư?”

Nụ cười của Trần Kiện càng sâu, “Đương nhiên!”

Chu Dật Quận ở bên cạnh quay đầu đi, hình như có hơi không cam lòng, nhưng chỉ qua một giây, một giây sau lại nở nụ cười: “Giám đốc Trần tốt như vậy sao, Tử Trảm thật đúng là gặp được đại vận, không giống em, chẳng thể gặp được quý nhân nào, chỉ có thể tự mình lăn lộn.”

Khoé mắt Phó Tử Trảm giật giật, bạn học này chắc chắn là có bệnh nặng.

Tốt nghiệp lớp nghệ thuật pha trà chuyên nghiệp?

Hắn vừa mới có nghi vấn, lại nghe thấy bạn học trà xanh kia nói: “Tử Trảm cậu không gặp giám đốc Vương đấy thôi, nếu có chắc giám đốc Vương cũng sẽ rất thưởng thức cậu như vậy!”

Trần Kiện bị nói như vậy, đánh giá Phó Tử Trảm từ trên xuống dưới, ánh mắt kia cực kỳ làm người ta khó chịu.

Ánh mắt xem diễn của Phó Tử Trảm chợt lạnh đi, lúc này nhắc đến giám đốc Vương gì đó, vậy không còn người khác nữa rồi.

Khoảng thời gian trước hắn nghe Thái Hộc nhắc tới, nghe đầy cả tai, có một giám đốc thích đồng tính ở trong giới không phải bí mật gì, còn chơi cực kỳ hung, kiểu mà xuýt chút nữa thì có người tèo ấy.

Người bạn học trà xanh này vẫn là tâm địa rắn rết.

Ánh mắt Phó Tử Trảm lạnh lùng, còn chưa nói cái gì, giây tiếp theo có thứ gì đó rời khỏi thức hải của hắn.

Chu Dật Quận đang cười đắc ý, diện mạo này của Phó Tử Trảm còn không phải là kiểu vị giám đốc Vương kia sẽ thích sao, giám đốc Trần có địa vị này còn phải bò dưới giám đốc Vương kia, gãi đúng chỗ ngứa chính là thủ đoạn nịnh bợ tốt nhất.

Mà anh ta chỉ cần nhắc nhở một chút là được rồi.

Dù sao chuyện thế này cũng không phải số ít.

Anh ta đang cười thì đột nhiên cảm thấy trên mu bàn chân có thứ gì đó, vừa cúi đầu…

Một thứ màu xám lông xù xù.

“A!!!!”

Trên hành lang vang lên tiếng thét chói tai tuyên truyền giác ngộ.

Phó Tử Trảm lui về phía sau một bước trước, đôi tay bịt kín lỗ tai.

Tiếng hét này, không hổ là Chu Dật Quần mà, một đàn heo cũng không lớn tiếng như vậy.

Tiếng thét chói tai vừa ra, Phó Tử Trảm liền nhìn thấy người nọ nhảy một phát cao ba thước, nhảy lên lưng của người bên cạnh.

Sau đó hắn nghe thấy “Răng rắc” một tiếng.

Phó Tử Trảm nhíu mày một chút, hắn cảm thấy đau đấy.

Quả nhiên có những người vòng eo to không có nghĩa là rắn chắc, thịt mỡ chồng chất không chịu nổi một cú.

Cố tình người bạn học tạo thành đòn nghiêm trọng kia không hề phát hiện, trong miệng kinh hoảng thất thố kêu: “Chuột chuột, có chuột!”

Bạn chuột nhỏ Chẳng Ra Gì Cả cười rất giống một vai ác.

Hừ hừ! Dám bắt nạt ký chủ nó!

Tìm chết!