Chương 42.1

Nói thì nói như vậy, Thái Hộc vẫn vội vàng chạy đến hiện trường.

Lúc anh ta trình diễn màn kịch “Không xa ngàn dặm tới rồi cũng cũng không có tác dụng gì”, hai nghệ sĩ nhà anh ta đã bị treo ở trên hot search.

【 Ôn Trấp Phó Tử Trảm vắng mặt 】

【 Ôn Trấp Phó Tử Trảm tai nạn xe cộ 】

【 Ôn Trấp gặp phải anti-fan và xe 】



Liên tiếp ba cái hot search bị treo trên đỉnh cao nhất của bảng hot search, cùng lúc đó ban tổ chức sự kiện cũng đã phát thông báo nguyên nhân vắng mặt của khách mời, dù sao thảm đỏ và hoạt động đều là phát sóng trực tiếp, kiểu gì cũng phải giải thích cho fans.

Dưới hot search, fans hai nhà sôi nổi ùa vào, đều là hình ảnh hiện trường sau khi xảy ra sự cố, toàn bộ đều là mấy người đứng ở xa xa nói chuyện với cảnh sát giao thông, trang phục long trọng của hai người thật sự rất chói mắt giữa đám người.

Bị nhận ra cũng là bình thường, khu bình luận rất là lo lắng.

【 trời đất ơi!!! Sao lại có tai nạn giao thông thế? 】

【 tui nói rồi mà, rõ ràng đến lượt chị yêu lên sân khấu rồi, sao mà mãi không thấy người đâu! 】

【 nguyên nhân sự việc là gì đây? 】

【 trông có vẻ mọi người đều không có việc gì, yên tâm một chút! 】

【 tới xem chồng iu của em! Chồng iu không sao là tốt rồi! 】

【 tư sinh đều đáng chết mà! 】

Trong đó ngoại trừ lo lắng, đương nhiên không thiếu một vài ngôn luận khác.

【 nghe nói là Phó Tử Trảm lái xe! 】

【??? Câu này có ý gì? 】

【 kich war thì biến ra ngoài đi! 】

【 các Trâm Tử lý trí một chút, chúng ta chờ kết quả cuối cùng 】

Chỉ là mấy tấm ảnh, cũng không có toàn bộ quá trình vụ tai nạn, ngàn người ngàn miệng, mỗi người một kết luận ở đó đoán mò.

Tại hiện trường vụ việc, mấy người vừa chờ Thái Hộc vừa chờ cảnh sát giao thông xử lý, lấy video giám sát ở trên đường cũng cần thời gian.

Không cần biết thế nào, dù sao đêm nay coi như bỏ.

Phó Tử Trảm không cần làm việc mừng rỡ tự tại, lại quay về trong xe ngồi.

Ôn Trấp tựa như mới lấy lại tinh thần, lớp trang điểm trên mặt đã hơi lem, cô ấy cũng không cố nữa, giọng điệu mang theo sự xin lỗi: “Thật xin lỗi nhé, hình như là hướng về chị, suýt chút nữa……”

Suýt chút nữa thì bởi vì cô ấy, hại ba người khác.

Bàn tay đang lướt điện thoại của Phó Tử Trảm buông xuống, “Không phải chị sai, ôm sai lầm của người khác vào người mình là điều không cần thiết.”

Là những người cực đoan kia sai, còn có tài xế xe tải vượt đèn đỏ kia nữa, cột đèn đỏ to như thế ở kia mà lại y như mù vậy.

Ôn Trấp không nói cái gì nữa, đổi thành Tiểu Tề nói.

Tiểu trợ lý trải qua kinh hách đáng sợ, cũng không hoạt bát lắm, cho người ta một cảm giác ngốc ngốc khó hiểu.

“Anh, anh Phó… Có phải vừa nãy chúng ta đã bay lên không?”

Là bay lên nhỉ?

Rõ ràng cậu ta đã thấy, lúc ấy anh Phó của cậu ta cao hơn cậu ta cả nửa người.

Phó Tử Trảm bị dáng vẻ ngốc nghếch của đối phương chọc cười: “Cậu nghĩ cái xe này là Transformers à? Thời điểm quan trọng còn biến thành máy bay được hả?”

Tiểu Tề mê mang.

Không phải ư? Hay là cậu ta đã xuất hiện ảo giác sau khi chịu kinh hách?

“Chỉ sượt qua một chút mà thôi.”

Lúc ấy tình huống đó để lại cho hắn không nhiều không gian, xe anti-fan kia lao lên từ phía sau bên phải, bên trái lại có một chiếc xe to mà tài xế mắt mù, hắn chỉ có thể cầu sinh tồn trong một kẽ hở.

Cũng may kết quả cũng không tệ lắm, hắn không cần hưởng thụ cuộc sống về hưu trên mặt sinh học (chết).

Cuộc sống về hưu là có được sảng khoái từ mặt tinh thần, về hưu vĩnh viễn trên mặt sinh học thì thôi.

Thời gian lặng lẽ trôi đi trong đêm đen, ven đường bị cảnh sát giao thông giăng dây cảnh giới, thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng người hóng hớt bên đường lại chẳng giảm chút nào.

Đứng xem hiện trường tai nạn xe cộ của minh tinh thỏa mãn tâm lý nhiều chuyện và tìm kiếm cái lạ của rất nhiều người qua đường.

Thái Hộc chen qua đám người vây xem tiến vào, trong lúc sốt ruột cuống quít, chen lấn tí nữa thì kiểu tóc của anh ta thành đầu ổ gà.

Anh ta đi đến bên cạnh xe, cảnh nhìn thấy chính là trên ghế sau có hai bóng dáng sợ hãi dựa vào nhau và người ngồi ở ghế lái phía trước đang chơi đấu địa chủ.

Trong khoảng thời gian ngắn Thái Hộc cũng không biết mình nên nói gì, cuối cùng vẫn phóng ánh mắt đến người Phó Tử Trảm đang ngồi trên ghế lái: “Bây giờ mà cậu còn có tâm tình chơi cái này?”

Phó Tử Trảm đánh ra một quân vương tạc, thắng rồi, perfect!!!

Hắn trực tiếp bắt đầu một ván khác: “Không thì sao? Em nên khóc à?”

Lớn già đầu rồi, khóc không hợp đâu!

“Nguyên nhân gây ra sự cố là gì? Cảnh sát nói như thế nào?”

Mắt của Phó Tử Trảm dán vào màn hình, lời ít mà ý nhiều: “Hai cái xe không bình thường, đồng thời lao về phía bọn em, gặp phải xe tải vượt đèn đỏ.”

“Đây là toàn bộ nguyên nhân, nhưng còn cần cảnh sát xác nhận.”

Thái Hộc lại nhìn thêm mấy lần rồi đi sang bên kia: “Tôi đi tìm bọn họ hỏi thăm một chút.”

Qua tầm mười phút, Thái Hộc đã trở lại.

Anh ta kéo cánh cửa bên ghế lái ra: “Được rồi, xe này còn đi được không? Đưa mọi người về.”

Lại là một quân tạc được đánh ra, gấp đôi tiền thưởng.

Phó Tử Trảm tắt điện thoại: “Đi được, chỉ xước một đường thôi!”

Sau khi hắn nói xong, Thái Hộc vẫn đang duy trì tư thế mở cửa, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Phó Tử Trảm: “???”

Không phải phải đi về sao? Đứng đây làm gì vậy?

Thái Hộc: “???”

“Cậu đi xuống đi chứ? Cậu còn có thể lái à?”

Phó Tử Trảm mím miệng.

Ồ, là ý này à, vậy…

“Có thể lái.”

Sao lại không thể lái, quá có thể ấy chứ!

Hiện tại hắn không yên tâm để người khác lái, tay lái ở trong tay mình mới là an toàn.

Có một số người, trông thì khí định thần nhàn, thực tế cũng rất sợ chết.

Nói đùa, mạng chỉ có một cái, mất là mất luôn, hắn còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống về hưu an nhàn nữa, nếu như chết ở tiểu thế giới này, giữa trời đất này sẽ có thêm một oan hồn ch·ết không nhắm mắt.