Chương 43.2

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry…”

Thái Hộc lạnh nhạt ấn xuống phím màu đỏ tắt máy.

Mặt mỉm cười.jgp.

Tạm biệt đi!

Các nghệ sĩ của anh ta đã không cần anh ta nữa, là thời điểm đi ký hợp đồng với một em bé ngoan ngoãn nghe lời, quan trọng là…

Không tắt nguồn điện thoại!!!

Thái Hộc u oán trong đêm khuya cũng không có người biết, người trẻ tuổi bị nói thành không tim không phổi --- bạn Phó Tử Trảm.

Hắn ngủ một giấc đến hừng đông.

Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, cùng với âm nhạc mở ra một ngày mới. Cuộc sống về hưu nên thanh nhàn như thế, nghe một chút âm nhạc uống chút đồ uống có cồn.

Sáng tinh mơ uống đồ uống có cồn thì không hợp, âm nhạc thì có thể có.

Đều là một vài đoạn nhạc còn chưa thành hình mà chính hắn viết, có đôi khi có hứng thú, viết một chút cũng có thể xem là một thú vui tao nhã.

Khúc nhạc êm tai mới vang lên vài giây, đã bị tiếng chuông đánh gãy.

Phó Tử Trảm hừ một tiếng, sáng tinh mơ mà sao cứ luôn có người không thích ngủ nướng nhỉ.

Hai chữ Thái Hộc to to hiện ở trên màn hình, vừa mới bấm nghe đã truyền đến một tiếng cười lạnh.

“A, cuối cùng cũng dậy rồi? Ngủ cũng được quá ha ~”

Phó Tử Trảm dời điện thoại khỏi tai, là người đại diện nhà hắn không sai mà.

Sao trong một đêm mà giống như đã thay đổi người khác vậy, âm âm dương dương!

Hắn chân tình thật cảm đặt nghi vấn: “Anh bị nhập à?”

Anh Thái lại cười lạnh một tràng: “A, tôi hắc hóa rồi!”

Phó Tử Trảm: “……”

Đây là mất ngủ nên tức giận xem mấy quyển đại lão hắc hoá yêu tôi sao? Một đêm nuốt mấy quyển đại lão hắc hóa mới có thể có hiệu quả này?

Hắn có hơi muốn thử, làm sao bây giờ.

Ngo ngoe rục rịch.gif.

Hắn còn chưa xuyên qua đại lão hắc hóa nữa.

Vào lúc hắn tính toán có lẽ có thể tìm một cơ hội thử xem.

Đầu bên kia điện thoại lại vang lên âm thanh: “Cậu lên Weibo xem thử đi, xem kỹ Weibo của ô tô Tam Đình xem, xem xong chúng ta lại nói tiếp.”

Phó Tử Trảm ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng, đại lão hắc hoá.”

Đối diện “bộp” một tiếng cúp điện thoại luôn.

Đúng là có tư thế của đại lão.

Xem ra nuốt nhiều mấy cái vẫn rất hữu dụng!

Sổ nhỏ kế hoạch đã sắp xếp!

Phó Tử Trảm nghĩ kế hoạch xong, ngồi xuống mở Weibo ra.

Trên official weibo của ô tô Tam Đình đã đăng một bài vào nửa tiếng trước, ý đại khái của đoạn văn chính là --- ô tô Tam Đình, ô tô chiến đấu trong ô tô, có được ô tô Tam Đình là bạn có thể có được kỹ năng cool ngầu như vậy, độ cong hoàn hảo tránh nguy hiểm, quay đầu 360 độ cũng có thể phanh lại hoàn hảo.

Poster ở dưới là hình chụp hắn ở hiện trường sự cố, còn photoshop thêm một phen, trọng điểm là quảng cáo cái ô tô Tam Đình kia.

Phó Tử Trảm trầm mặc, không nói gì.

Đây đúng là cọ được một đợt nhiệt độ mà!!! Lấy hình hắn làm poster mà có trả phí quảng cáo không!

Còn phanh lại hoàn hảo, thứ gì vậy hả?? Nếu không phải bởi vì trang bị phanh rởm, bây giờ xe kia sẽ không xước một đường.

Tự dưng trên thân xe có thêm một vết xước, xấu cỡ nào, huống hồ… sửa còn phải mất tiền.

Rõ ràng theo tính toán của hắn, có thể tránh khỏi bị quẹt, đáng tiếc… tính năng không cho phép.

Dưới bình luận, nói cái gì cũng có, các Trâm Tử rất là phẫn nộ, đại khái là chưa từng thấy người mặt dày vô sỉ như vậy, có một số người qua đường chỉ xem náo nhiệt, cũng có một số sẽ tức giận bất bình trào phúng một đợt cư xử khó coi.

Đương nhiên còn có một bộ phận nhỏ hình như đầu óc chưa phát triển hết, chân tình thật cảm hỏi, tính năng xe này thật sự tốt như vậy sao? Suy xét mua một đợt.

Không thể không nói, một đợt thao tác này của ô tô Tam Đình rất là diệu, không cần biết bình luận gì, dù sao cũng có nhiệt độ.

Phó Tử Trảm tùy tiện nhấn trên Weibo hai cái, sau đó điện thoại đã vào được.

Thái Hộc vào thẳng chủ đề: “Nhìn thấy chưa? Có ý tưởng gì không?”

Phó Tử Trảm vừa đứng dậy rót cho mình một ly nước, vừa giơ điện thoại thong thả ung dung: “Thấy rồi, mà cảm thấy mặt bọn họ còn to hơn cả Bàn Cổ lúc khai thiên tích địa.”

Nếu không sao có thể làm ra chuyện bà Vương bán dưa chém gió thế này chứ.

Thái Hộc nghẹn họng một giây rồi mới nói: “Lúc trước bọn họ còn từng liên lạc với tôi, hỏi cậu có ý muốn trở thành người phát ngôn không, tôi chưa trả lời lại.”

Phó Tử Trảm uống hết ly nước đầu tiên của buổi sáng xong mới nói: “Vậy anh có thể từ chối rồi.”

Thái Hộc như là đã sớm dự đoán được kết quả này, không phát biểu ý kiến mà lại nói đến một chuyện khác: “Có lẽ là bọn họ thấy bên tôi do dự, nên dứt khoát tự bắt đầu xào, lát nữa tôi bảo công ty đăng thông cáo báo chí, cậu biết chuyện này là được, không cần phải xen vào.”

Phó Tử Trảm tạm dừng một giây rồi mới nói nói: “Như vậy à, nhưng hình như đã chậm rồi.”

Thái Hộc: “???”

“Cậu làm gì rồi?”

Giọng điệu của Phó Tử Trảm đương nhiên lại mang theo không chút để ý: “Cũng không có gì, chỉ chia sẻ một cái, tốt xấu gì bọn họ cũng lấy hình em, dù sao em cũng phải đáp lại một chút nha, không thì người ta xấu hổ lắm.”

Thái Hộc chán nản: “Không phải tôi chỉ bảo cậu xem thôi sao?”

Phó Tử Trảm nói có sách mách có chứng: “Anh đâu có nói chỉ xem, anh cũng đâu nói không cho chia sẻ.”

Thái Hộc: “……”

Nói còn rất có đạo lý, thế mà anh ta không cách nào phản bác được.