Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 44.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Tử Trảm cho người đại diện nhà mình một câu trả lời khẳng định.

Bên Thái Hộc truyền đến tiếng ô tô bóp còi: “Ồ, tôi đang trên đường đi đàm phán hợp đồng rồi.”

Phó Tử Trảm: “???”

Cho nên câu hỏi lúc nãy chỉ là đi ngang qua sân khấu ư?

Giọng điệu của đối phương không mang theo chút chột dạ khi tiền trảm hậu tấu nào: “Tôi bấm ngón tay tính toán, chắc cậu sẽ thích số tiền bọn họ trả.”

Tuy rằng là thế, nhưng nhỡ may có chuyện ngoài ý muốn khác thì sao?

“Vả lại, chỉ đàm phán hợp đồng mà thôi, cũng không phải trực tiếp ký ngay, nếu như cậu không đồng ý, đến lúc đó tôi nói thẳng số tiền không hợp, cậu không hài lòng là được.”

Phó Tử Trảm: “……”

Hình như người đại diện nhà hắn phá hoại hình tượng của hắn ở bên ngoài.

Người đại diện thế này còn cần hay sao?

Cần hay không thì người ta cũng đã cúp điện thoại rồi.

Thái Hộc ngân nga vui vẻ, nhân lúc anh ta có thời gian thì chuẩn bị cho tốt, sau đó là có thời gian để đi xem mắt rồi!

Thật là hoàn hảo!

Hôm nay người giỏi lên kế hoạch không phải anh ta thì là ai!

Kết quả cuối cùng, đương nhiên đàm phán hợp đồng thuận lợi, dù sao đương sự cũng không có không hài lòng với số tiền người ta trả.

Buổi quay quảng cáo được quyết định vào một tuần sau, thời gian có vẻ hơi gấp gáp nhưng thật ra kế hoạch quảng cáo của người ta đã sớm xong xuôi rồi.

Vốn dĩ trong khoảng thời gian này cũng đang chuẩn bị tìm người phát ngôn, kế hoạch phương án gì đó đều đã sửa lại vài bản, chỉ đang đợi một người phát ngôn thích hợp.

Nghe kết quả này, trong giây phút nào đó Phó Tử Trảm cảm thấy một lời khó nói hết, tự dưng có cảm giác mình là sơn dương đưa tới cửa là sao nhỉ?

Thời gian một tuần kẹt lại cũng vừa hay, bởi vì tiểu sơn dương, không phải, Phó Tử Trảm hắn phải đi ghi hình 《 cơm no áo ấm 》 tập đóng máy.

Sau khi trở về hắn lại nghỉ ngơi hai ngày rồi nhận được điện thoại từ người phụ trách phần quảng cáo của Thiên Diệu.

Đầu tiên là đối phương tiến hành thăm hỏi hữu hảo một phen, sau đó mới nói mục đích của mình: “Không biết chỗ cậu Phó có thú cưng gì đó hay không?”

Phó Tử Trảm nghi hoặc: “Anh nói Chẳng Ra Gì Cả?”

“Đúng đúng đúng!”

Con Golden bên cạnh sô pha ngẩng đầu, có người đang nói nó à?

Lỗ tai to dựng thẳng lên!

Golden dựng thẳng hai cái tai to lên thật sự hơi đáng sợ, Phó Tử Trảm mặt không cảm xúc ấn nó xuống, người nọ liên tiếp ba chữ đúng xong thì không nói nữa, có vẻ là đang đợi hắn nói tiếp.

Phó Tử Trảm lớn mật suy đoán: “Quay quảng cáo kia cần dùng đến chó à? Thế…”

Đây là giá khác nha!

Hợp đồng không có nói.

Ai biết đối phương phủ nhận: “Không phải chó, golden có hơi to, tôi muốn hỏi cậu Phó có thú cưng xinh đẹp nào khác không? Nếu có thể biểu diễn quảng cáo của chúng tôi, chúng ta có thể bàn giá khác sau.”

Có tiền à? Vậy thì dễ làm.

Tuy rằng người ta có ý gì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, quảng cáo yêu cầu dùng đến thú nuôi chắc chắn là có thể tự tìm được.

Đơn giản chỉ là muốn mượn một chút tên tuổi của Chẳng Ra Gì Cả thôi, phải biết rằng fans siêu thoại của Chẳng Ra Gì Cả đến cả trăm vạn.

Mỗi ngày đều có người suy đoán, trong quần thể Chẳng Ra Gì Cả tiếp theo xuất hiện sẽ là giống loài nào.

Chỉ cần đưa tiền, muốn cái gì là có cái đó luôn.

Phó Tử Trảm vuốt đầu chó và nhìn Chẳng Ra Gì Cả một cái, “Anh muốn kiểu nào? Mèo? Chuột? Hay là…”

Voi cao mấy mét cũng có thể.

Đối diện trầm mặc vài giây: “Cậu Phó còn nuôi chuột sao?”

“Vậy thì cũng không có.”

Không cần đâu, thứ ấy xấu lắm!

“Vậy cậu Phó có nuôi mèo không?” Người phụ trách kia hỏi xong lại bổ sung một câu: “Xinh đẹp.”

Phó Tử Trảm vò đầu chó: “Có! Tuyệt đối xinh đẹp.”

Người phụ trách rất là vừa lòng, lại nói đến một vấn đề khác: “Có thể vấn đề này hơi mạo muội, mèo nhà cậu Phó cũng tên là Chẳng Ra Gì Cả sao?”

Bên trong truyền đạt ý mà mọi người đều hiểu.

Phó Tử Trảm như nguyện, cho đối phương một câu trả lời mà người ta muốn: “Phải, Chẳng Ra Gì Cả số 3.”

Người phụ trách vừa lòng, trước khi cúp điện thoại tỏ vẻ sẽ nhanh chóng bàn bạc với Thái Hộc vấn đề bổ sung hợp đồng.

Phó Tử Trảm cũng vừa lòng, vò đầu chó một hồi, vò đến mức mặt cún của Chẳng Ra Gì Cả đều biến hình.

“Mi lại có thể kiếm tiền rồi, vui vẻ không?”

Chẳng Ra Gì Cả ngẩng khuôn mặt biến hình kia lên: “……”

Ta vui vẻ không anh không nhìn ra được sao?

Phó Tử Trảm vò xong lại nhẹ nhàng vỗ lưng cún: “Cũng không phải bắt mi đi làm cu li, xuất hiện trước ống kính mà thôi, làm gì mà như ta áp bức mi thế.”

Chẳng Ra Gì Cả mỉm cười: “Anh nhìn lầm rồi, ta rất vui vẻ!”

Phó Tử Trảm gật đầu: “Ừ, mi vui vẻ là tốt.”

“……”

Hôm nay chắc cũng là tình trói buộc giả tạo!

Đại khái cũng chỉ mấy tiếng sau, Phó Tử Trảm nhận được cuộc điện thoại nghi hoặc của Thái Hộc.

Đối phương trong điện thoại tràn ngập hơi thở cạn lời.

Thái Hộc cảm nhận sâu sắc người đại diện như mình thật thất bại, người ta tìm đến cửa bàn hợp đồng, anh ta mới biết thế mà nghệ sĩ nhà anh ta còn nuôi một con mèo.

Tuy rằng số lần anh ta đến chung cư không nhiều lắm, nhưng thật sự đến một lần cũng không có nhìn thấy cơ mà!

Chẳng lẽ thật ra anh ta bị mù, chỉ là anh ta không biết mà thôi?

Phó Tử Trảm không biết mình nhận việc cho hệ thống nhà mình, tí nữa thì khiến người đại diện hoài nghi nhân sinh.

Dù sao kết quả đã định rồi.

Hôm quay quảng cáo, Phó Tử Trảm ôm Chẳng Ra Gì Cả biến thành mèo xuống lầu, Tiểu Tề đã đợi ở dưới.

Bãi đỗ xe dưới hầm, trong xe đã có hai người ngồi.

Phó Tử Trảm ây một tiếng: “Sao anh lại ở đây?”

Hình như quay quảng cáo không cần người đại diện đi theo mà nhỉ.

Thái Hộc dò ra một cái đầu, chẳng thèm nhìn người đối diện, mà phóng ánh mắt đến trước ngực đối phương, hốc mắt là sự kinh diễm sắp tràn ra ngoài: “Rốt cuộc là cậu chôm ở đâu về đấy?”

Phó Tử Trảm vuốt mèo, nghiêm túc nói lung tung: “Em sinh ngay trong đêm.”

Thái Hộc: “……”

Vậy cậu rất có năng lực đấy!
« Chương TrướcChương Tiếp »