Chương 47.2

Phó Tử Trảm đúng lý hợp tình: “Không hợp quy tắc nào? Đạo diễn đâu có nói không thể như vậy đâu ~”

Nói xong, hắn mở hộp ra, quả nhiên bên trong có một tấm thẻ, là một manh mối nhắc nhở.

Hắn đưa tấm thẻ cho Tôn Tử Hạm, đóng hộp lại như ban đầu trả cho anh trai NPC đang tức giận, khẽ cười nói: “Được rồi, đây không phải trả cho anh rồi sao, chờ đợt người tiếp theo tới, anh có thể tiếp tục kiếm chênh lệch rồi.”

NPC nhan cẩu đáng xấu hổ được trấn an.

Thế…

Chờ đợt tiếp theo đi, anh ta phải đặt ở vị trí cao hơn một chút!

Giá tăng lên sáu lượng đi! Như vậy có thể kiếm lại được khoản vừa rồi.

Lượt khách mời tiếp theo ở bên cạnh: “???”

Có thù gì oán gì mà bẫy bọn họ như vậy?

Đương nhiên bọn họ còn không biết, có NPC nào đó tăng giá vô tội vạ, bọn họ còn đang vui sướиɠ chấp hành nhiệm vụ khác.

Nghe tiếng thét chói tai từ nơi xa truyền đến mà xem.

Còn không phải là khá vui sướиɠ sao!

Phó Tử Trảm và Tôn Tử Hạm đồng thời nhìn về hướng có tiếng thét.

Ô quao! Thì ra là có người đang ngồi trên một tàu lượn siêu tốc to hơn, trường hợp thật đúng là thảm thiết.

Tôn Tử Hạm đặt tay lên vị trí dạ dày của mình.

May mắn, tuy rằng đồng đội của cô ấy không có vận khí tốt, nhưng mà thực lực vẫn online.

Cô ấy vừa mới cảm thấy may mắn vì mình có một đồng đội tốt thì nghe thấy cách đó vài bước, đồng đội tốt của cô ấy truyền đến một tiếng nghi vấn: “Chị Tôn?”

Ánh mắt kia truyền đạt ý… Sao lại không đi nữa thế?

Tôn Tử Hạm: “……”

Nếu đồng đội không gọi cô ấy như tổ trưởng tổ dân phố thì càng hoàn hảo hơn!

Hai người kết bạn đi về nơi manh mối chỉ đến, đó là bên bờ một hồ nhân tạo.

Hồ nước trong vắt, liếc mắt một cái là thấy tới đáy, gần bên bờ hồ có mấy cái thuyền vịt vàng, thân thuyền rất là ngây thơ chất phác, nhưng có vẻ không hợp với mấy chú mấy bác NPC mặc Hán phục ở bên cạnh.

Bọn họ vừa mới đi vào, một bác có râu quai nón liền đi tới trước mặt bọn họ: “Hai vị khách quan du hồ à? Hôm nay trời sáng khí trong, hai vị khách quan dẫn lão phu theo cùng với, lão phu có thể thuyết thư cho hai người nghe.”

Phó Tử Trảm nhìn thể trạng vị NPC này, lại nhìn thuyền vịt vàng nhỏ, trong đầu chỉ có một câu --- vịt con, mi phải chịu khổ rồi.

Cơ mà, hình như hắn lo lắng có hơi sớm quá.

Bởi vì…

“Ba vị sao? Tổng cộng hai mươi lượng!” Vị được xưng là người chèo thuyền kia nói như vậy.

Phó Tử Trảm: “……”

Tổ tiết mục giựt tiền không ai quản sao?

Lúc này Tôn Tử Hạm nhà giàu có tiền cũng chấn kinh rồi, cô ấy lý luận: “Không thể rẻ hơn một chút sao? Hơn nữa anh tính không đúng rồi, ba người sao lại là hai mươi?”

NPC nhà đò nghe vậy thì chỉ ba người theo thứ tự: “Cô năm, anh ấy sáu, bên kia… chín!”

NPC ông bác râu quai nón bị đòi chín lượng cười hê hê, cười rất là thuần phác.

“……”

Hoàn cảnh trầm mặc vài giây, Phó Tử Trảm mới nói: “Tôi đi kiếm ít tiền trước đi, chị dẫn ông ấy du hồ, không phải ông ấy muốn kể chuyện xưa sao? Một người nghe cũng được!”

Vừa nhìn là biết trong chuyện có manh mối gì đó, bằng không người ta cũng không thể vừa lên đã nói như vậy.

“Thế cũng chỉ có thể như vậy.” Tôn Tử Hạm thỏa hiệp.

Vì thế, khất cái Phó Tử Trảm không có tiền bước lên con đường của một người làm công.

Hắn cảm thấy hiện tại hẳn nên ghép cho mình một cái BGM nhị hồ, người không có tiền, chung quy là không xứng!

Phó Tử Trảm lập tức đi về một hướng, hắn nhớ vừa nãy nhìn thấy nơi có thể làm công.

Hồ nhân tạo chiếm diện tích rất lớn, hắn vẫn đi dọc theo bên hồ, vài phút sau thì dừng.

Dưới một cây đại thụ ở phía trước có ba ông bác mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang ngồi, các ông đang hưởng thụ ánh mặt trời, đánh cờ tướng, thoạt nhìn rất là nhàn nhã.

Phó Tử Trảm đứng ở tại chỗ, lộ ra ánh mắt hâm mộ lại hướng tới.

Cuộc sống về hưu, đúng là tốt đẹp!!!

Vốn hắn có thể có được! Nhưng mà hiện tại lại bị mấy đồng xu trò chơi lăn lộn qua lại.

Đây có lẽ chính là vận mệnh không thể nói.

Hình như là ánh mắt của hắn quá mức mãnh liệt, có một ông bác quay đầu nhìn hắn một cái và nói: “Thằng nhóc kia biết chơi cờ không? Làm một ván?”

Ánh mắt Phó Tử Trảm rơi xuống bàn cờ, đáy mắt lóe lên tín hiệu tâm động.

Cờ tướng! Đây không phải kỹ năng mà mấy ông về hưu cần chuẩn bị sao? Hắn sao có thể không biết!

Phó. Ông bác. Tử Trảm leng keng online.

Sau đó lại dời ánh mắt đi: “Không được, mình còn phải đi làm nhiệm vụ nữa.”

Bây giờ hắn còn có đồng đội kia kìa, tự mình chọn đồng đội cũng không thể kéo chân sau!

Ông bác kia cười hê hê: “Sao cậu biết ở đây không có nhiệm vụ?”

“???”

Phó Tử Trảm nhìn ông bác, lại nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt dần dần nghi hoặc.

Nơi này không có logo của chương trình mà?

NPC của công viên giải trí thì không ít, nhưng mà không phải NPC nào cũng có lời thoại và nhiệm vụ, trong tình huống bình thường, nơi có nhiệm vụ đều có camera hoặc là hình logo.

Nhưng nơi này chẳng có gì hết.

Chẳng lẽ là cốt truyện ẩn?

Mắt Phó Tử Trảm sáng ngời, hình như hắn phát hiện chỗ hay rồi!

Quả nhiên rời khỏi hệ thống xui xẻo, vận khí cũng tốt hơn

Chẳng Ra Gì Cả cách đó không xa đã biến thành con kiến nhỏ giấu mình đi: “???”

Lúc này cũng đừng nhắc đến.

Cảm ơn!