Chương 8

Tuy rằng quá trình rất ngoài ý muốn, nhưng cũng may kết quả là tốt, Phó Tử Trảm ký hợp đồng, cuối cùng không cần lo lắng mình bị đuổi ra khỏi khách sạn nữa.

Thời gian ghi hình vào ba ngày sau, hợp đồng rất là tỉ mỉ, trên đó viết rõ phương thức ghi hình --- phát sóng trực tiếp.

Bây giờ mọi người càng ngày càng theo đuổi tính chân thật, tiết mục đã ghi hình trước có quá nhiều không gian để có thể cắt nối biên tập, thậm chí trắng cũng có thể cắt nối biên tập thành đỏ đen vàng tím, cho nên rất nhiều gameshow đều sẽ chọn phương thức phát sóng trực tiếp để tiến hành, chứng minh bọn họ thật sự không có kịch bản.

Không kịp xem phát sóng trực tiếp cũng không sao hết, cuối cùng tổ tiết mục sẽ cắt ghép biên tập các hình ảnh buồn cười xuất sắc thành một tập, mỗi cuối tuần sẽ phát sóng đúng giờ.

Phương thức ghi hình nào thì Phó Tử Trảm cũng không sao hết, bây giờ hắn chỉ vâng chịu một nguyên tắc --- có tiền là được.

Thời gian ba ngày thoáng qua. Phó Tử Trảm đã thu dọn hết toàn bộ gia sản của mình rồi trả phòng khách sạn.

Đêm qua đã thông báo địa điểm tập hợp cho bọn họ, là một chung cư, nhìn có vẻ giống như là một đoàn người mang theo một đám chó sinh hoạt 21 ngày ở bên trong một chung cư.

Nghe so easy!

Phó Tử Trảm tràn đầy tin tưởng!

Ở trên xe còn xác nhận một chút xem tình huống khôi phục năng lượng của hệ thống xui xẻo nào đó, âm thanh máy móc của Chẳng Ra Gì Cả rất là chột dạ: “Hình như… chưa khôi phục được chút nào.”

Phó Tử Trảm biểu hiện rất bình tĩnh: “Ồ, thật ra vừa nãy ta tự xem qua rồi, chỉ là muốn nhắc nhở mi một chút, phải làm việc nghiêm túc đó biết chưa?”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Ký chủ của nó lậm kịch bản sâu quá rồi, nó muốn quay về Cục Xuyên Nhanh!!

Quay về tất nhiên là không thể quay về, nó còn phải cố gắng làm việc để trả nợ!

Chung cư cũng không xa khách sạn lắm, rất nhanh đã đến rồi, là một chung cư nổi tiếng trên mạng, chuyên môn cho thuê dùng để ghi hình quay show.

Lần này ngoại trừ một người nghiệp dư là hắn, những người khác đều là minh tinh, thật ra hắn cũng không tính là nghiệp dư, ít nhất Chẳng Ra Gì Cả không tính, người ta còn hot ở trên mạng mấy ngày cơ.

Khi Phó Tử Trảm đến, bên trong cũng chỉ có một khách mời, trong ngoài đều là camera, hiển nhiên đã đang phát sóng trực tiếp rồi.

Trên kênh phát sóng trực tiếp mà hắn không thấy, làn đạn* di chuyển trong một phạm vi nhỏ một chút.

*Làn đạn: bình luận bay ngang qua màn hình khi đang phát sóng trực tiếp.

【 Đây không phải là cưa cưa đã hot từ nguyên vị nhân sinh à? Khách mời nghiệp dư là anh ta à 】

【 a a a a a thế mà còn có tình "cẩu"* trong mộng của tui ! Thật ngoài ý muốn! 】

*Chế từ tình nhân (người tình)

【 đằng trước ơi mình chia đi, tớ lấy người, chó cho cậu! 】

【 có gì nói nấy, anh zai người mới này thật sự đẹp trai quá! 】

【 nhanh như vậy đã có fans tâng bốc rồi à! Người này vừa nhìn là biết không đơn giản, khi ở nguyên vị nhân sinh thì cứ chạy đến bên cạnh Kỳ Hạo Diễm, có ý muốn được lên hình chứ gì, cũng đủ ghê tởm 】

【 Xin phép ôm Viêm Hoả đi, Ngỗng Tử nhà chúng tôi không hẹn, rất cảm ơn anh zai đã cho đứa nhỏ ngốc nhà chúng tôi ăn 】

【……】

Kênh phát sóng trực tiếp rất là náo nhiệt, chung cư lại có vẻ hơi quạnh quẽ, dù sao cũng chỉ mới có hai người.

Khách mời đầu tiên đến tên là Tưởng Khang, là một ca sĩ, là một người độc thân hơn ba mươi tuổi, bên cạnh anh ta là một con Husky có giá trị nhan sắc rất cao.

Tưởng Khang đứng lên khỏi sô pha, đi về phía Phó Tử Trảm, vươn tay phải: “Là Tử Trảm phải không, lúc nãy đạo diễn Khúc đã nói với tôi rồi, tôi tên là Tưởng Khang”

Phó Tử Trảm cũng vươn tay phải, lễ phép gật đầu: “Chào anh Tưởng.”

Tưởng Khang rất là nhiệt tình: “Đây là Chẳng Ra Gì Cả nhà cậu à, vừa nãy tôi mới xem video về nó đấy, nó thật sự không thành tinh hả? Cũng quá hiểu chuyện rồi.”

Phó Tử Trảm khiêm tốn: “Không có cách nào, nhà bần hàn.”

Tưởng Khang cười ha ha: “Cậu cũng thật hài hước.”

Phó Tử Trảm: “…”

Hắn chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, sao lại không tin vậy chứ.

Phó Tử Trảm đưa ánh mắt về phía con Husky rõ ràng đang rất xao động trong tay Tưởng Khang: “Nhìn nó cũng thật đẹp.”

Lễ nghĩa qua lại mà, hắn hiểu.

Người lớn giao lưu đều như thế này, bạn khen con nhà người ta sau đó người ta sẽ rất là khách khí nói không có không có, hoặc là nói một khuyết điểm gì đó xong khiêm tốn một chút.

Tưởng Khang túm lấy dây dắt chó trong tay: “Nó cũng chỉ có một ưu điểm này, ngày thường phá phách đến mức tôi hận không thể ném nó đi.”

Xem đi, xưa giờ người lớn đều giao lưu như vậy.

Người ta có thể nói con nhà mình không tốt thế nào đó, nhưng nếu như người ngoài nói vậy, thế thì bạn sẽ nhận được một gương mặt suy sụp.

Phó-người ngoài-Tử Trảm rất là tự hiểu nên nói sang chuyện khác: “Tên nó là gì?”

Tưởng Khang ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Husky: “Trường Mệnh.”

Đền mạng?

“Còn có một anh trai tên là Gϊếŧ Người[1] à?”

Tưởng Khang: “…”

“Phải là còn có một em trai, tên Bách Tuế [2].”

Phó Tử Trảm: “……”

“Rất xin lỗi, là tôi lỗ mãng”

长命 /Cháng mìng/: trường mệnh

偿命 /chángmìng/: đền mạng

[1]Chắc mọi người đều biết câu "gϊếŧ người đền mạng"

[2]Trường mệnh bách tuế có nghĩa là sống lâu trăm tuổi.

Bình luận bay qua đều là ha ha ha.

【 ha ha ha cười chít người, mẹ nó chứ gϊếŧ người đền mạng, anh dzai có mạch não gì thế 】

【 anh zai lớn lên đẹp nhưng đầu óc có vấn đề, iu dồi iu dồi 】

【 Không ai chú ý tới Chẳng Ra Gì Cả thật sự rất ngoan à? Không hổ là goodboy giới cún 】

Bình luận nói những gì, Phó Tử Trảm cũng không biết, giữa lúc hai người nói chuyện phiếm, vị khách mời thứ ba hấp tấp đi tới, là vận động viên cử tạ Trang Quần cùng với chú chó Standard Poodle của anh ta, con người đầy cơ bắp kia cùng với chú chó lông xù đeo nơ bướm hồng nhạt mang theo sự đáng yêu tương phản.

Tưởng Khang tiến lên nhiệt tình chào hỏi: “Chào Tiểu Quần, đây là Một Vạn nhà cậu à, tôi vừa mới nói đến nó với bạn đấy, đẹp quá đi thôi! Công chúa chúa nhỏ dễ thương, tôi thích quá đi mất.”

Phó Tử Trảm đứng ở bên cạnh: “……”

Nãy giờ anh Tưởng này bận ghê á! Làm được không ít chuyện, phải xem video lại còn phải nói chuyện phiếm với bạn.

Trang Quần hàn huyên với Tưởng Khang xong, lại tự giới thiệu với Phó Tử Trảm một phen.

Phó Tử Trảm nhìn con Poodle kia, trên bộ lông xù có thật nhiều nơ bướm, hắn nhìn đến mức tưởng rằng mắt mình cũng xảy ra vấn đề rồi, hình ảnh đã mờ mờ hoa hoa, bộ lông này chắc phải chải cả tiếng nhỉ, thật đúng là có kiên nhẫn.

Con Poodle kia chẳng sợ gì cả mà cọ cọ ở bên chân hắn, Phó Tử Trảm sờ sờ đầu chó của nó: “Trong nhà không có anh chị gì tên là Không Sợ chứ?”

Trang Quần sửng sốt một chút rồi mới cười ha ha: “Không có, Một Vạn nhà chúng tôi là con gái một, dùng một vạn đồng để mua, cho nên gọi là Một Vạn!”

Phó Tử Trảm gật đầu, tên này thật là tươi mát thoát tục.

“Có vẻ Một Vạn rất thích cậu đó, thật là một con chó ham sắc đẹp, thấy sắc quên chủ.”, Trang Quần nhìn về phía con Poodle đang ra sức cọ ở bên cạnh Phó Tử Trảm rồi nói với vẻ ghen tị.

Phó Tử Trảm vò đầu chó của Một Vạn: “Thật tinh mắt.”

Tưởng Khang ở bên cạnh phụ họa, ra vẻ tang thương: “Thế giới chỉ nhìn mặt này, ngay cả chó cũng không ngoại lệ mà.”

Trang Quần nhìn con Poodle của anh ta với ánh mắt cưng chiều, cảnh tượng một mảnh hoà thuận vui vẻ.

Động tác xoa đầu chó của Phó Tử Trảm đột nhiên khựng lại, trong đầu vang lên một âm thanh máy móc: “Anh không cảm thấy anh đã quên cái gì rồi sao?”

Hắn vừa xoay đầu đã đối mặt với ánh mắt u oán của con Golden ở phía sau.

“……”

Bình luận bay qua lại là một tràng ha ha ha.

【 ha ha ha cười chếc tui òi, ánh mắt của Chẳng Ra Gì Cả quá u oán, thật đáng thương nhưng mà tui muốn cười quá! Gấc xin lỗi…】

【 Có phải Phó Tử Trảm mới nhớ tới mình cũng mang chó đến hay không, giây phút ánh mắt ta chạm vào nhau buồn cười quá 】

【 Ánh mắt của Một Vạn thật sự không tồi, chúng ta cùng nhìn trúng một người đàn ông, ra đây đánh một trận đi, nếu như cưng thua thì anh zai và cưng đều thuộc về chị 】

【 Đằng trước sẽ không thật sự cho rằng mình có thể đánh thắng được Standard Poodle chứ, người ta dữ lắm đó 】

【 Nói bậy! Rõ ràng Một Vạn của tụi tui rất dịu dàng, là một công chúa nhỏ tao nhã đấy nhá 】

【 Không có ai nhìn Chẳng Ra Gì Cả à? Ánh mắt của nó có nhân tính quá rồi đó 】

……

Chẳng Ra Gì Cả u oán nhìn vào ký chủ nhà mình, tiếp tục lên án: “Anh có chó khác rồi nên không cần ta phải không?”

Phó Tử Trảm ngồi xổm xuống cũng chuẩn bị xoa xoa đầu chó của Golden, chỉ là còn chưa đυ.ng vào đã bị né đi.

Âm thanh của Chẳng Ra Gì Cả rất là kiêu ngạo: “Đừng dùng bàn tay đã sờ con chó khác của anh chạm vào ta.”

Phó Tử Trảm: “……”

“Mi cầm kịch bản ngạo kiều đó từ khi nào vậy hả? Không có việc gì thì đừng có lướt mấy thứ linh ta linh tinh đấy.”

Chẳng Ra Gì Cả làm như không nghe thấy, chậm rãi đi ra xa.

Toàn bộ bóng dáng đều viết lên hai chữ ngạo kiều.

Tưởng Khang ở bên cạnh xem sự tương tác này mà tấm tắc bảo lạ: “Có phải Chẳng Ra Gì Cả nhà cậu ghen tị hay không?”

Phó Tử Trảm vui vẻ thoải mái: “Không phải, chỉ là nó nghe nói Một Vạn có giá trị một vạn đồng nên nó tự ti.”

Tưởng Khang: “…”

Chẳng Ra Gì Cả ở đằng xa: “…”

Nó tự ti???

Nó vô giá đấy nhá!!!