Chương 17: Thế giới 2: Tận thế

"Hệ thống tạm thời phong ấn tình cảm của kí chủ ở thế giới 102 ~ chúc kí chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo."

Mục Tinh Thần yên lặng đứng ở ban công, ánh mắt khóa chặt trên người nam nhân cao lớn đang chậm rãi đi vào chung cư ở đằng xa. Người đàn ông này chính là nhân vật công chính ở thể giới này, cũng là hàng xóm cách vách của cậu, tên Phó Tẫn, là người trong lạnh ngoài cũng lạnh.

Nghĩ đến đêm nay virus zombie sẽ bùng phát hoàn toàn, cả thế giới lập tức sẽ biến thành luyện ngục, Mục Tinh Thần không khỏi sợ run người.

Cậu chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hệ thống, tôi thật sự không có cách nào có được dị năng à?"

"Không được đâu, nhiệm vụ kí chủ hoàn thành quá ít, năng lượng của tôi chưa đủ để cung cấp dị năng cho kí chủ đâu."

Lần nữa nhận được câu trả lời phủ định, Mục Tinh Thần ủ rũ cúi đầu xuống, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sợ hãi không cách nào che giấu. Mặc dù cậu không trải qua tận thế nhưng đã xem rất nhiều phim ảnh, không có dị năng đối mặt với zombie, chẳng phải vài phút đã trở thành khẩu phần lương thực cho zombie sao?

Thế giới này đừng nói hoàn thành nhiệm vụ, có thể sống sót hay không chính là một dấu hỏi.

Mục Tinh Thần tới thế giới này hai tuần sau mới biết được đây là một thế giới tận thế, cậu thấp thỏm lo âu, vẫn là hệ thống đề nghị cậu cẩn thận ôm chặt đùi nhân vật công chính tìm kiếm che chở, nhưng ròng rã hai tuần ân cần hỏi hạn cũng không làm Phó Tẫn nhìn cậu nhiều một chút!

Phó Tẫn quá lạnh lùng, mà hình như trong cốt truyện gốc là nhân vật thụ chính liều mạng cứu Phó Tấn, khi đó mới khiến Phó Tẫn nhìn bằng con mắt khác.

"Chờ ngày mai virus zombie bùng phát, nếu Phó Tẫn không quản tôi, chắc chắn tôi sẽ chết ở nơi này, nếu tôi chết rồi có phải sẽ chết thật không?"

Hệ thống đưa ra câu trả lời tàn khốc: "Đúng vậy, nên kí chủ nhất định phải cố gắng sống sót."

Mục Tinh Thần tủi thân chớp chớp mắt, thấy Phó Tẫn đã vào hành lang, liền rời khỏi ban công đi lấy cơm trưa đã chuẩn bị từ sớm ở bên cạnh, đuổi theo ra ngoài trước khi Phó Tẫn mở cửa vào nhà, mềm mại chào hỏi: "Anh Phó, anh về rồi, em làm cơm trưa cho anh."

Thân hình Phó Tẫn cao lớn, gương mặt rất tuấn mỹ, nhưng lúc hắn không cười cả người đều lộ vẻ cực kỳ hung ác. Giờ phút này hắn nghiêng đầu hơi nhíu lông mày, dọa Mục Tinh Thần không nhịn được muốn về phòng tránh đi, nhưng vì nghĩ đến mạng nhỏ sau tận thế, cậu cứng rắn nhịn xuống.

"Cảm ơn trước đó anh đã cứu em, cơm được giữ ấm rồi, anh ăn xong đặt hộp giữ ấm trước cửa nhà em là được, em sẽ ra lấy lại."

Nói xong tiến lên hai bước nhét hộp giữ ẩm vào ngực Phó Tẫn, sợ hắn từ chối nên vội vàng không quay đầu chạy vào phòng.

Phó Tẫn đứng ngoài cửa cúi đầu nhìn hộp giữ ấm trong ngực, mày kiếm nhíu càng chặt, từ đáy lòng dâng lên cảm xúc bực bội.

Biết thế thì hai tuần trước không nên giúp tên nhóc này, thật phiền phức!

Cuối cùng hắn cũng không ném hộp giữ ẩm trong ngực đi, Phó Tẫn trầm mặt mở cửa vào nhà.

Mục Tinh Thần trốn ở cửa quan sát Phó Tẫn nhẹ nhàng thở phào, chờ ở cửa một lát rồi nhanh chóng trở về phòng kiểm tra đồ ăn đã mua những ngày qua, may mắn được giấu rất kĩ.

Thân phận lần này của cậu là trẻ mồ côi, là sinh viên tốt nghiệp vừa học vừa làm, tất cả tiền trong tay đều được cậu dùng để mua sắm đồ dùng, thức ăn nước uống thậm chí là chuẩn bị đầy đủ thuốc, nhưng những thứ này đến tận thế chỉ bằng mình cậu thì thật sự không giữ được.

Mục Tinh Thần ôm một túi khoai tây chiên ngồi trên ghế salon, thở dài: "Hi vọng Phó Tẫn có thể thấy việc tôi nấu cơm mỗi ngày cho hắn suốt hai tuần mà có thể bảo vệ tôi một chút."

Màn đêm buông xuống, Mục Tinh Thần cẩn thận từng li từng tí mở cửa cầm hộp giữ ấm đặt trước cửa vào nhà, lại làm một bàn đồ ăn, bấy giờ mới căng thẳng gõ gõ của nhà Phó Tẫn.

Cậu định làm xong mang qua cho Phó Tẫn, nhưng đêm nay virus zombie sẽ bùng phát, nghĩ một hồi vẫn nên kéo Phó Tẫn vào nhà trước cho thêm an toàn, còn sau khi cơm nước xong dùng lý do gì để giữ người lại thì cơm nước xong nói tiếp.

Đợi ở cửa vài phút mới đợi được Phó Tẫn cả người lệ khí mở cửa, vừa mở miệng là giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Việc gì?"

Mục Tinh Thần khẽ gật đầu một cái, cố gắng làm cho mình xem nhẹ khí thế đáng sợ của Phó Tẫn, mềm giọng nói: "Em làm một bàn đầy đồ ăn, anh Phó, sang nhà em ăn cơm đi."

Phó Tẫn cau mày, một lát sau đưa ra câu trả lời lạnh lùng: "Không đi."

Từ cuối vừa dứt, cửa trước mặt liền đóng lại, Mục Tinh Thần bị ngăn ngoài cửa, bởi vì tận thế sắp đến mà sợ sắp khóc, mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng nói: "Anh Phó, em giữ lại đồ ăn cho anh, nếu anh đói bụng thì sang nhé."

Phó Tẫn nhìn Mục Tinh Thần đứng ở cửa mặt mũi tràn đầy tủi thân qua mắt mèo, bực bội che mắt mèo lại, quay người vào nhà.

Hắn lười nấu cơm, cũng lười gọi thức ăn ngoài, cứ thế mà đói bụng ngồi trên ghế salon xem tin tức, thời sự đang đưa tin mấy ngày nay người bệnh chó dại ở các nơi đột nhiên tăng, số người tử vong ngày càng nhiều.

Phó Tẫn nhìn tin tức, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác không ổn, hắn phiền tắt ti vi, không biết sao lại nhớ tới cái túi yếu ớt ở nhà đối diện, động một chút lại muốn khóc kia.

Hôm đó rõ ràng chỉ bị kẹt tay ở khe cửa thôi, cùng lắm là đau một lúc cũng chẳng có gì lớn, vậy mà lại khóc như sắp chết tới nơi, nếu không hắn cũng không buồn xen vào chuyện bao đồng.

"Phiền phức." Phải chi hôm đó làm như không thấy, bằng không thì đã không trêu chọc phải phiền phức tinh như vậy.

Mục Tinh Thần biết chính xác thời gian virus zombie bùng phát hoàn toàn, chín giờ tối. Vừa đến đúng chín giờ, sinh mệnh toàn cầu đều lâm vào giấc ngủ say, một phần người và động vật sẽ bị virus zombie lây nhiễm biến thành zombie đáng sợ, một phần người và động vật sẽ thức tỉnh dị năng, còn một bộ phận người và động vật sẽ không thức tỉnh dị năng cũng không bị lây nhiễm.

"Cậu không thể cho tôi dị năng, vậy cậu có thể chặn cảm giác đau của tôi lại không? Nếu lúc zombie cắn tôi ăn tôi, đừng cho tôi cảm giác đau cũng được, tôi hơi sợ đau, lần trước lúc xảy ra tai nạn xe cộ làm tôi đau mà chết rồi."

Hệ thống nhìn kí chủ ngốc nhà mình nói liên miên lải nhải nhanh chóng an bài xong hậu sự, yên lặng trả lời câu hỏi thứ nhất của cậu: "Không được, không đủ năng lượng."

Mục Tinh Thần hơi muốn khóc, tiếng gõ cửa đè chút cảm giác muốn khóc này về.

Vào giờ này cũng chỉ có Phó Tẫn gõ cửa nhà cậu, Mục Tinh Thần vội vàng đứng dậy ra ngoài mở cửa, quả nhiên đứng ngoài cửa là Phó Tẫn mặt không biểu cảm, trong mắt cậu là ý cười và vui Ў mừng không làm sao giấu được: "Anh Phó!"

Phó Tẫn bị vui mừng trong ánh mắt cậu đâm vào, cau mày không quá thoải mái dịch chuyển khỏi ánh mắt, lạnh lùng hỏi: "Không phải bảo có cơm à?"

"Có có có! Em đi hâm nóng! Anh vào trước đi!"

Phó Tẫn mặt không biểu cảm theo vào nhà, đồ đạc trong nhà rất ít, hắn được dẫn tới ngồi xuống trước bàn ăn, ánh mắt đảo qua cả bàn đồ ăn phong phú, nhìn ra được người chuẩn bị rất có lòng, mặc dù người này nấu cơm thật sự rất khó ăn.

Mục Tinh Thần nhanh chóng bưng đồ ăn nóng lên, vì nhiệt nóng mà gương mặt hơi ửng đỏ, cậu đưa bát cơm cho Phó Tẫn, ngượng ngùng nói: "Hôm nay không mua được cá, lần sau sẽ làm cá rán cho anh."

Phó Tẫn thích ăn cá, Mục Tinh Thần vô tình phát hiện được.

"Không cần."

Ngồi cùng bàn ăn cơm với Phó Tẫn, Mục Tinh Thần vừa có hơi cẩn trọng, vừa muốn lôi kéo làm quen để ôm đùi được. Nhưng hai tuần qua Phó Tẫn này vẫn lạnh lẽo hờ hững với cậu, cậu cũng không đề tài gì để trò chuyện cùng Phó Tẫn, nghĩ mãi chỉ có mỗi một chuyện: "Anh Phó, đồ ăn hôm nay ngon không?"

Động tác ăn cơm của Phó Tẫn hơi khựng lại, nhấc mí mắt nhàn nhạt lướt qua Mục Tinh Thần, không hề có ý tứ muốn giữ mặt mũi cho người ta, lạnh lùng đáp: "Khó ăn."

Đây không phải lần đầu Mục Tinh Thần nghe thấy câu trả lời này, mặc dù chính cậu cũng biết mình làm đồ ăn không quá ngon, nhưng chắc đâu đến nỗi khó ăn chứ!

"Vậy, vậy em xào hai món khác nhé?"

Phó Tẫn chỉ nhìn cậu một cái, không có ý định mở miệng nói chuyện, nhưng Mục Tinh Thần nhìn là hiểu ý tứ hắn muốn biểu đạt trong ánh mắt kia.

Đều là cậu làm, lại xào hai món đồ ăn thì có thể bớt khó ăn hả?