Chương 17

Ăn cơm xong, nó cùng Phương Yến chia tay để vào học tiết tiếp theo, nó cùng Giang Thần Xuyên đi trên hành lang thì bỗng Hàn Thất Bát chen ngang giữa hai người còn nói giọng ngang ngược.

" Cản đường quá " nói xong thì bỏ đi mất hút luôn.

Nó và Thần Xuyên nhìn nhau ngơ ngác, rõ ràng hành lang to như thế, 2 người họ còn chưa chiếm hết nữa cái hành lang nữa mà hắn bảo họ cản đường.

_________

Khi tan học, nó đang chuẩn bị đi bộ về nhà thì Giang Thần Xuyên xuất hiện, ngỏ ý muốn đưa nó về nhà.

" Cậu đi bộ về sao? tớ đưa cậu về nhé ? "

" Không cần đâu, cậu cứ về trước đi " nó xua tay vì nó không muốn làm phiền người khác nữa.

" Thôi, đi cùng tớ đi mà, cậu đi bộ về mệt lắm, trời lại nắng nôi thế này " anh ta cố gắng thuyết phục nó.

" Thật sự không cần.. "

Nó chưa nói xong thì một bàn tay to lớn chụp lấy tay nó, kéo về phía hắn.

" Về nhà " Hàn Thất Bát mặt hầm hầm rồi nhìn Giang Thần Xuyên bằng đôi mắt có thể gϊếŧ người.

" Cậu quen Hàn thiếu sao? "



" Tất nhiên là quen rồi, em ấy sống cùng tôi, ăn cùng nồi cơm đấy "

" Hàn thiếu có em gái à? thế anh cứ đưa em gái về đi, tôi về trước " Giang Thần Xuyên trả lời rồi đi về phía xe đang mở cửa đợi sẵn, còn không quên " vô ý " động vào vai Hàn Thất Bát 1 cái.

Lúc này nó mới tỉnh lại, gỡ tay hắn đang ôm lấy vai mình rồi nói :

" Tôi đi bộ về nhà, Hàn thiếu gia cứ về đi "

" Lên xe " hắn nói nhẹ nhàng.

" Thực sự không cần đâu.. "

" LÊN XE! " bỗng nhiên hắn quát lên, lúc sau nó đã ngồi an phận trên xe, quả thật nó là con mèo nhỏ bị con cọp là Hàn Thất Bát bắt nạt mà!

Suốt chuyến đi không ai nói với ai câu nào, nó ngồi quay mặt qua phía cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Vừa đến nhà, nó mở cửa xe đi vào nhà, chạy nhanh lên lầu nhưng chưa kịp đóng cửa thì một bàn tay to đã nhanh nhẹn chặn cửa lại, sau đó hắn đẩy nó vào trong rồi đóng cửa.

" Thằng đó là ai vậy hả ? "

" Bạn cùng lớp mới chuyển đến "



" Dám cùng hắn ta ăn cơm? Sao em không ăn cơm với tôi mà lại ăn với hắn ? "

" Anh có rủ tôi đâu, với lại tôi ăn với ai là chuyện của tôi, không liên quan đến anh "

" Đừng giận anh nữa, anh xin lỗi, anh sai rồi " hắn bỗng nhiên hạ giọng xuống, khoanh tay trước ngực cuối mặt xuống đất.

Nó bất ngờ vì sự diệu dàng của hắn, nhưng cũng không bất ngờ gì mấy, vì từ trước đến nay sự diệu dàng của Thất Bát luôn dành cho nó, chỉ có hôm qua và sáng hôm nay hắn giận nên mới ngó lơ nó thôi.

" Anh sai chỗ nào anh biết không ? "

" Anh không nên nghi ngờ em đi chơi với trai mà bỏ anh "

Thật sự hắn và nó giống như các cặp tình nhân đang giận nhau rồi làm hòa vậy, nhưng rõ ràng cả hai chưa có gì cả, ngay cả là tỏ tình cũng chưa có, nó thực sự thích hắn từ lúc 6 năm về trước rồi, ngay lúc nó tủi thân nhất thì hắn xuất hiện như 1 tia nắng chiếu vào trái tim lạnh lẽo của nó, kể cả bây giờ, khi nó bị bắt nạt thì hắn vẫn luôn xuất hiện chắn trước mặt nó, bảo vệ nó, hắn đã làm cho trái tim Mai Hoàng Xuân Nghi này tan chảy rồi.

" Tôi với anh có quan hệ gì mà anh lại nổi nóng khi tôi đi cùng với người con trai khác chứ ? " nó cố gặng hỏi hắn như muốn xác định rằng hắn có thực sự thích nó không.

" Em là vợ của anh mà, sao có thể để vợ mình đi cùng người khác chứ ? "

Nó vì lời nói này mà tim nó đập loạn nhịp, đây là thích nó đúng không? hay chỉ là lời trêu đùa?

Thấy nó không trả lời và khuôn mặt thất thần, hắn mới tới ôm nó vào lòng.

" Xuân Nghi à, em biết không, tôi vì thích em nên mới không muốn em đi cùng người con trai nào khác ngoài tôi cả "