Chương 23

Hắn cười nó rồi nhẹ nhàng bế nó lên ngồi lên đùi hắn, tay trái thì ôm lấy eo nó, tay phải thì cầm bút lên giảng dạy cho nó cách học hiệu quả.

Sau khi học xong nó cảm thấy như đầu mình vừa mới được lấp bộ não khác vậy, quả nhiên những người học giỏi giảng lại có khác. Nó trước đây chỉ thuộc hết công thức rồi mới giải đề, làm cho nó không biết nên áp dụng cái nào vô cái nào, còn hắn lại dạy khác, hắn cho học 1 công thức rồi áp dụng bài tập liền, vài ba lần sẽ quen chứ luyên thuyên như nó mãi chẳng bao giờ học vô cả.

[.....]

Kì thi căng thẳng cũng kết thúc, nhờ hắn mà nó thi Hóa tận 9 điểm, lần đầu tiên trong cuộc đời mà nó được cao điểm môn Hóa như thế, về đến nhà, nó nhảy phốc lên ôm chầm lấy hắn cứ như thể khỉ ôm cây.

" Yêu anh quá à nhờ có anh mà em được tận 9 điểm Hóa luôn " nó vùi đầu vào cổ hắn, miệng thì nói và mũi thì hít hà hương thơm quen thuộc.

" Tại em học chăm chỉ nên mới có kết quả tốt đó ! " hắn 1 tay ôm lấy nó tay còn lại xoa xoa đầu nó.

Dì Vương từ phòng bếp bước ra thì giật mình khi thấy 2 đứa con mình ôm ôm ấp ấp ở phòng khách.

" Hai đứa này làm gì thì vô phòng làm, ở đây không tiện đâu nhé " dì Vương lên tiếng chọc ghẹo, tay lại che che miệng cười.

Nó nghe tiếng dì Vương thì giật mình, ngượng ngùng nhảy xuống khỏi Thất Bát, nhưng hắn lại ôm chặt lấy nó không muốn cho nó có cơ hội nhảy xuống mà bế nó lên lầu.

" Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở con nha " hắn đi được nữa đường còn không quên quay đầu lại nháy mắt với dì Vương.

" Anh... anh định làm gì thế hả?? bỏ em xuống đi "

" Là do em tự nhảy lên người anh trước mà " hắn lấy tay mở cửa phòng đi vào, tiện tay khóa luôn cửa rồi mới đi đến đặt nó lên giường.

Nó lùi lại vô góc giường, tay kéo chăn lên che người lại.



" Anh tính làm gì dạ, em mới 16 tuổi thôi đó nha "

Hắn nhìn con mèo nhỏ trước mặt đang co rúm trong chăn thì bật cười, hắn không phải là loại người ham muốn cái đó đâu nha, huống hồ gì nó mới 16 tuổi lại gầy thế, đợi nó mập mạp lên 1 chút mần thịt cũng chẳng muộn.

" Lại đây nào, anh có làm gì đâu " hắn nắm cổ chân nó kéo lại rồi đặt đầu nó nằm lên tay mình, tay kia thì vòng qua ôm lấy nó.

" Ngủ đi, anh buồn ngủ quá " nói rồi hắn từ từ nhắm mắt lại.

Nó nhìn chàng trai bên cạnh, khóe môi tự nhiên cong lên, tay thì chạm nhẹ vào mặt hắn, Hàn Thất Bát thật đẹp trai quá đi!! nó cũng vòng tay ôm lấy hắn rồi hai người đánh một giấc tới 4h chiều.

Hắn chầm chậm mở mắt ra, đối diện là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Xuân Nghi, tại sao khi ngủ cũng có thể xinh như thế chứ? tuy khuôn mặt nó đối với người khác chỉ là ưa nhìn nhưng đối với hắn, khuôn mặt đó chính là thứ mà hắn không thể nào quên được.

Thất Bát hôn nhẹ lên trán nó khi nó còn đang say ngủ, rồi hắn đi về phòng tắm rửa chuẩn bị đi ăn tối.

10 phút sau, nó sờ bên cạnh thì không thấy người đâu, mới dần dần mở mắt ra, ngồi trên giường mệt mỏi dụi dụi mắt.

" Em thức rồi hả? tắm rửa rồi đi ăn cơm " hắn từ cửa phòng đi vào, dựa người vào cánh cửa nói.

" Buồn ngủ quá điiii " nó lại lười biếng vùi đầu vào trong chăn.

" Đi tắm đi nào! có cần anh tắm giúp không bé ? "

Nghe xong cái câu vô liêm sỉ của hắn thì nó ngồi bật dậy, đi lấy quần áo rồi vào phòng tắm, lúc đi còn không quên lườm hắn một cái.