Chương 52

Cô cùng Phương Yến ngồi tán gẫu với nhau rất lâu. Thoáng cái đã 11 giờ, cũng đến giờ mấy anh chị 12 thi xong rồi. Cô nghe thấy tiếng thông báo vọng ra từ trường, sau đó từ cổng trường mọi người thi xong bắt đầu ùa ra.

Cô cùng Phương Yến thanh toán rồi đi ra ngoài. Giữa hàng trăm người, cô có thể nhìn thấy rõ Thất Bát đang đứng ở chỗ nào. Cô thấy anh, anh cũng thấy cô nên mỉm cười tiến lại gần, dang hai tay đón chờ Xuân Nghi.

Cô cũng xà vào lòng anh, sau đó ngước mặt lên hỏi :

" Anh làm bài được không đó ? "

" Tất nhiên là được rồi " Anh tự tin khoe cá tính trả lời.

" Vậy tốt rồi, chúng ta về nhà "

Cô mỉm cười kéo tay anh đi, anh cũng ngoan ngoãn để cho cô kéo đi.

Về đến nhà, việc đầu tiên anh làm đó chính là bay thẳng lên giường ngủ một giấc cho thiệt ngon. Xuân Nghi thì sẽ đi siêu thị cùng thím Phương để mua đồ nấu ăn cho Hàn Thất Bát một bữa thật ngon, đến lúc phải bồi bổ cho anh rồi. Mấy tuần qua phải ôn thi, anh ít ăn cơm lại còn thiếu ngủ, nên nhìn anh ốm yếu xanh xao, khuôn mặt cũng gầy gò và quần thâm mắt vô cùng đậm. Nhìn anh như thế cô xót lắm.

Đến siêu thị, cô đẩy xe còn thím Phương đi đến từng quầy lựa thực phẩm.

" Hôm nay nấu món gì thím nhỉ ? " Cô ngó ngó xung quanh hỏi.

" Thín cũng không biết, hay làm tôm hùm nướng cho cậu chủ nhỉ ? "

" Đừng thím ơi, anh ấy không thích ăn mấy món đó đâu "

18 năm sống trong giàu sang, ngày nào cũng tôm hùm, bào như, cua hoàng đế, anh thật sự vô cùng ngán ngẫm rồi. Xuân Nghi cảm thấy anh chẳng thích mấy món đó, anh chỉ thích ăn mấy món ăn bình dân thôi.

Lượn vòng quanh cái siêu thị, cuối cùng hai thím cháu quyết định làm món gà hầm thuốc Bắc, thịt kho hột vịt, giò heo hầm măng.

" Mấy món này đó giờ cậu chủ nhỏ chưa ăn lần nào, liệu có được không con ? " thím Phương lo lắng hỏi.



" Được mà thím, không sao đâu " cô mỉm cười rồi ra quầy thanh toán.

[...]

Tại Hàn gia

Hôm nay Xuân Nghi sẽ nấu cơm. Mùi thơm của gà hần thuốc Bắc lan tỏa khắp căn nhà, dì Vương cùng chú Hàn đang ở trong phòng cũng bị mùi hương này câu dẫn.

" Xuân Nghi nấu gì thơm thế con? " dì Vương đứng cạnh cô hỏi.

" Dạ gà hầm thuốc Bắc ạ "

" Món gì lạ thế? chú còn chưa ăn bao giờ " chú Hàn bảo.

" Ngon lắm chú ạ "

[...]

Cơm canh bày sẵn ra rồi nhưng Hàn Thất Bát vẫn chưa dậy, thấy thế Xuân Nghi phải lên lầu gọi anh.

Mở cửa phòng ra, anh vẫn đang ngủ bất động trên giường, và cái tướng ngủ... không thể nào diễn tả được..

" tiểu Bát, dậy ăn cơm đi " cô ngồi bên cạnh, lay lay vai anh.

Anh không dậy mà quay mặt sang hướng khác, chép chép miệng sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Bất lực, cô đứng dậy bước sang người anh sau đó ngồi đối diện, dùng hai tay xoa nắn hai cái má anh, sau đó dùng tay banh con mắt anh ra, thế mới chịu dậy đó.



" Em làm gì thế? anh đang ngủ ngon " anh ngồi dậy mệt mỏi dụi dụi mắt.

" Dậy ăn cơm đi, 7 giờ rồi đó, anh biết mình ngủ mấy tiếng rồi chưa ? "

Vốn dĩ định từ chối và ngủ tiếp, nhưng bụng anh lại sôi sục sục lên.

" Vợ xuống trước đi, chồng vào rửa mặt đã "

" Vợ vợ chồng chồng suốt... nổi da gà " cô bĩu môi sau đó đi xuống lầu.

[.....]

Kì nghỉ hè đợt này cả gia đình anh quyết định đi qua Mỹ để thăm ông nội Hàn Thất Bát. Ông nội anh định cư bên Mỹ cũng đã lâu rồi, do tuổi cũng đã già nên không muốn đi máy bay nữa, nên từ đó đến nay cô chưa bao giờ được gặp ông nội Hàn Thất Bát.

Cả nhà họ đi máy bay riêng, trong đó giống như một căn nhà thu nhỏ, gì cũng có, lại không có người ngoài nên càng yên tĩnh hơn.

Bay 17 giờ đồng hồ mới đến nơi, cô nắm lấy tay anh mệt mỏi bước xuống xe. Bây giờ là tháng 7 nên ở Mỹ không khí khoảng 23 - 28 độ, có chút se lạnh, cô vùi ôm chặt eo anh cảm nhận hơi ấm. Dì Vương cùng chú Hàn đi làm thủ tục gì đó, xe cũng đến chở hành lí của họ đi. Chỉ còn anh và cô đứng ôm nhau giữa sân bay rộng lớn này.

" Lạnh lắm hả ? " anh với tay ôm lấy cô vào lòng.

" Vâng... hơi lạnh "

" Nào, mặc vào đi " anh cởi cái áo khoác của mình ra, đưa cho cô.

" Anh không lạnh hả ? "

" Không, anh còn đang nóng muốn chết đây "

Cô cười típ mắt nhìn anh sau đó nhận lấy chiếc áo, mặc vào. Nó quá rộng so với cô, tay áo còn dư ra rất nhiều, vạt áo còn dài đến đầu gối của cô. Trong chiếc áo này có mùi cũng như hơi ấm của Hàn Thất Bát nên cô không còn cảm thấy lạnh nữa.