Chương 2.2: Chợ nô ɭệ

“Tên nô ɭệ này ngươi giỏi a, khó trách đói bụng mấy ngày còn sinh long hoạt hổ sức lực lớn như vậy. Thì ra là con chó này trộm đồ ăn cho ngươi.”

Lính huyện thấy nô ɭệ ăn vụng, cầm gậy sắt chuẩn bị đánh xuống.

Khoảnh khắc đó, nô ɭệ bạo nộ đứng dậy, xích sắt buộc tứ chi mạnh mẽ xao động.

“Chậm đã.”

Tô Lăng chắn giữa nô ɭệ và đám người kia, lớn tiếng nói: “Tên nô ɭệ này ta mua, không được đánh hắn”

Lính huyện vốn đang tức giận lập tức tươi cười, “Nếu thiếu gia đã nói như vậy, chúng ta tự nhiên sẽ nghe cậu.”

“Bán hắn bao nhiêu?”

“Mười lượng.” Lính huyện nhìn Tô Lăng bộ dáng đơn thuần, hét giá trên trời. Chắc hẳn đây là tiểu thiếu gia tâm địa thiện lương, không nhìn được người khác chịu khổ.

“Mười lượng? Nhìn ta dễ lừa lắm sao?”

“Nếu thiếu gia đến mua hàng thì nên theo giá cả thị trường.” Lính huyện mỉm cười nói.

“Ngươi có ý gì? Nói ta thiếu tiền?” Tô Lăng nheo mắt nói.

“Tới nơi này mua người thì là thiếu tiền? Nếu thiếu tiền, ta đã đến nơi khác mua, mười lượng đã có thể mua 13-14 người. Ta tới nơi này mua vì thủ tục đầy đủ, nô ɭệ đều đồng giá ba lượng bạc, ngươi thấy ta liền hét giá trên trời, hình như huyện nha buôn bán có điểm không thành thật.”

“Ba lượng không đủ, còn muốn nói dối ta mười lượng.”

Lính huyện thấy Tô Lăng biết đến rõ ràng, lập tức cười làm lành nói: “Thiếu gia tự mình ra ngoài mua người, xin hỏi trong phủ đã đồng ý chưa?”

Đây là quanh co lòng vòng hỏi thăm cậu?

“Đương nhiên là ta trộm chạy đi xem mới mẻ, ngày thường đều là quản gia lo liệu.”

“Không biết là vị quản gia nào để tiểu nhân giảm giá chiết khấu?”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi? Nếu còn có chiết khấu, vậy liền giảm 500 văn, mua hắn hai lượng năm tiền đi.” Tô Lăng một hơi định giá.

“Này…Hai lượng năm tiền quá ít.” Lính huyện không hỏi thăm được gì, ngược lại còn bị hố, cười khổ nói, “Cậu biết đấy, ba lượng bạc chỉ đủ công chúng ta dạy dỗ thuần hoá nô ɭệ.”

“Tên nô ɭệ này hung hãn vô cùng, ta sợ hắn sẽ làm tổn thương thiếu gia.”

Nghe vậy, Tô Lăng vô thức cảm thấy sau lưng lạnh buốt, lông mi run rẩy lại cố bày ra bộ dáng không hề sợ hãi. Trong lòng cậu đã sớm nghiến răng nghiến lợi chất vấn mình tại sao lại xúc động như vậy.

Không thấy tên nô ɭệ này vừa điên cuồng đả thương người sao?

Không nghe nói quản gia có kinh nghiệm cũng không dám mua hắn sao?

Những nô ɭệ khác chỉ bị trói bằng một sợi xích, nhưng tên này tứ chi đều bị dây xích buộc lại.

Tô Lăng nuốt nước miếng, da đầu tê dại, lưng tê rần, chậm rãi quay người về phía nô ɭệ.

Cậu quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng cao lớn của hắn đang che đầu mình.

Tô Lăng lại nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm vào cái bóng trên mặt đất, lén lút dùng ngón tay chọc vào người nô ɭệ.

Cậu nín thở dững lỗ tai lên nghe, im ắng, hắn vậy mà không có tiếng lòng.

Lúc này Tô Lăng mới dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, đối phương vẫn im lặng. Cậu nhìn không thấu, cũng không nghe được tiếng lòng của hắn.

Mặt khác, con chó đen nhỏ dưới chân nô ɭệ đang nằm phơi bụng dưới đất, nghe tiếng xiềng xích chuyển động liền lật người lại tựa đầu vào chân hắn ngủ ngon lành.

Nhịp tim dồn dập của Tô Lăng nháy mắt khôi phục bình thường. Cậu bỗng nhiên không còn sợ hãi, ma xui quỷ khiến quay đầu lại nói, “Tự ta có thể dạy dỗ hắn.”

“Hai lượng bạc.”

Cậu thấy lính huyện chuẩn bị nói, không kiên nhẫn ngắt lời đối phương, “ Hơn nữa ta cũng lười nói chuyện này, thật sự rất nhàm chán. Nếu nô ɭệ này bán tốt, hắn đã không đến mức bị trả lại mấy lần.”

“Tuy rằng ta có tiền, nhưng cũng không đến nỗi coi tiền như rác.”

Toàn bộ gia sản chỉ có năm lượng bạc cũng dám nói mình có tiền, chỉ có thể là Tô Lăng.

Gã lính huyện thấy thái độ Tô Lăng kiên quyết, ngẫm lại sau khi nô ɭệ này đến mấy ngày, rất nhiều quản gia trong thành đã xem qua nhưng vẫn không bán được, sau này cơ hội bán đi cũng càng nhỏ.

Không kể đến chi phí đồ ăn thức uống, quản sự kiểm kê đầu người mỗi lần nhìn đến hắn đều tức giận.

Không biết tên này từ đâu tới, bị đánh đập, bỏ đói cũng không rên một tiếng, cả ngày im ỉm ngồi trong góc hù doạ người khác.

“Được rồi, ta nể mặt thiếu gia đồng ý giao dịch. Sau này đừng quên tới chỗ ta mua người a.”

“Tên nô ɭệ này ngoan cố khó thuần, thiếu gia nếu không dạy dỗ được, thứ cho ta nói lời khó nghe, cậu sẽ không được hoàn trả một đồng nào.”

“Được.”

“Cởi bỏ xích trói cho hắn đi.”

“Chúng ta phải hoàn thành thủ tục mới có thể cởi trói cho hắn. Hai bên thoả thuận xong, hắn sẽ do thiếu gia an bài.”

“Được.”

“Nhân tiện, cậu định đặt dấu ấn nô ɭệ ở đâu?”

Ở Thanh Thạch Thành, trên mặt nô ɭệ nào cũng khắc gia huy của chủ nhân, ngay cả khi nô ɭệ trốn thoát cũng sẽ bị bắt trở về.

Nhưng rõ ràng Tô Lăng không có gia huy của gia tộc. Có lẽ tên lính huyện này còn đang muốn thăm dò bối cảnh của cậu.

“Không cần thứ xấu xí đó.” Tô Lăng nhìn lướt qua nam nhân mình mua, lúc này mới thấy rõ ngũ quan của hắn.

“Ta mua hắn vì hắn đẹp, có vết khắc sẽ phá huỷ mặt mũi hắn.”

Lính huyện quét mắt nhìn ngũ quan tên nô ɭệ, phát hiện hắn xác thật không tồi.

Mặt mũi lạnh lùng cứng rắn, lông mày rậm, đôi mắt hẹp dài ẩn giấu nhuệ quang, hơn nữa hắn rất cao lớn khoẻ mạnh, tứ chi đều là cơ bắp rắn chắc.

Một thân nam nhân cường tráng thế nhưng giá bán lại thấp nhất từ trước tới nay.

Những tên nô ɭệ khác dưa vẹo táo nứt quả thật không so được với hắn, gã lính huyện lần đầu tiên tự coi thường hàng hoá của gã.

Cả người lính huyện đều đau, ước gì nhanh chóng bán đi mối phiền toái này.

Gã quét mắt nhìn Tô Lăng, ca nhi này có lẽ thật sự coi trọng gương mặt của nô ɭệ kia.

“Mọi sự đều nghe thiếu gia.”