Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Tra Tấn Bốn Tên Tra Công Trong Truyện Ngược

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước khi giọng nói của Tông An lọt vào đầu hắn, Tông Đình dường như đang tỉnh táo trải quan một cảnh phim. Cảnh Phim rời rạc, hỗn loạn, thiếu hệ thống. Hắn chỉ xem được nhiều đoạn không liên quan. Hắn nhìn thấy mình đang ở trong lớp học, người thầy trên bục với khuôn mặt mờ mịt và tờ giấy trên tay: “…Nơi các em đang đứng là nơi đi đầu của nền văn minh nhân loại, và sự tò mò và quan tâm của toàn nhân loại đối với vũ trụ. mở rộng dưới chân họ khám phá…”

Hắn nhìn thấy ai đó đang kêu lên: "Làm sao chúng ta có thể giải thích cho mọi người về sự im lặng sâu sắc của vũ trụ đối với chúng ta?"

Có rất nhiều hình ảnh khó hiểu chồng lên nhau, giống như một mê cung không lối thoát.

Hắn thấy dòng cuối cùng trong lá thư xin động lực cho kỳ thi chuẩn bị vào học viện quân sự của mình là: "...mà tôi là người nên gánh vách, tôi đã sớm nhận ra."

Cũng đã nhìn thấy lúc hắn tìm thấy một đoạn văn nào đó trong cuốn “Suy nghĩ” của Pascal trong Quân đội Hoàng gia Trong thư viện của trường: “…Tuy nhiên, ngay cả khi vũ trụ tiêu diệt anh ta, con người vẫn cao quý hơn nhiều so với thứ gϊếŧ chết anh ta; vì anh ta biết rằng mình sẽ chết, và vũ trụ có lợi thế hơn anh ta, điều mà vũ trụ không biết gì cả ”

Lúc đó trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng, không biết tại sao nên hắn chép lại từng chữ đoạn văn này vào sổ tay. Sau đó, hắn nhìn thấy một đôi mắt hạnh nhân đẹp đẽ và sống động với con ngươi màu hổ phách, giống như một tinh vân cách xa hàng chục tỷ năm ánh sáng vừa chết đi vừa được tạo ra.

Kết quả là thế giới của hắn sụp đổ, giống như ánh sáng bị hấp dẫn bởi lực hấp dẫn khổng lồ của sao Nhân Mã A và sụp đổ sâu trong đôi mắt này.

Sau đó là tiệc mừng nội bộ của bộ chỉ huy quân sự được thắp sáng rực rỡ, với đám đông tụ tập uống rượu. Xung quanh là tất cả mọi người, hắn chán nản quay đầu lại và nhìn thấy một thanh niên có đôi mắt hình quả hạnh, đặc biệt hoạt bát và lanh lợi.

Sau đó, có một tài liệu trên bàn của hắn. Nó chứa đựng tất cả thông tin về Lan Trầm, ngày sinh, quỹ đạo cuộc đời, những bức ảnh về cuộc đời cậu... Tông Đình cầm tài liệu lên, xem một lúc lâu mới bỏ lại vào đống tài liệu. Hang động sâu thẳm, không có ánh sáng của sao Nhân Mã A đang dần quay, ánh sáng đang cố gắng thoát ra nhưng không thành công.

Một số bức ảnh được xâu chuỗi lại với nhau như một cuốn phim kỳ lạ trích xuất những mảnh ký ức của hắn. Tông Đình nhìn thấy chàng trai trẻ chạy về phía mình ở lối vào bảo tàng nghệ thuật, đồng thời hắn nhìn thấy Lan Trầm, người đang mỉm cười và lao vào vòng tay hắn trong chiếc áo len văn hóa của trường có in tên trường, cậu ôm lấy cổ hắn và ngước mắt lên. Đôi môi hồng nhạt của cậu thật gần với hắn.

Hắn nhìn thấy Lan Trầm mặc bộ vest trắng gọn gàng ngồi bên giường, tỏ vẻ kinh ngạc khi trở về vào đêm khuya; một tin nhắn trên chiếc máy tính bên cạnh cậu. Ánh sáng từ bộ phim đang chiếu chiếu lên khuôn mặt cậu một vệt xanh đậm.

Rồi có đôi mắt đẫm lệ, đôi mắt đang khóc, đôi mắt hình quả hạnh đau lòng nhìn hắn như sắp chết. Hắn thắc mắc tại sao trên khuôn mặt này không có nụ cười, rồi hắn nhận ra mình dường như đang đứng ở hai đầu sông với người kia. Hắn nhìn thấy người thanh niên da tái nhợt và xanh xao, dáng người lắc lư, bước từng bước vào dòng sông chảy xiết giữa họ trước mặt. Hắn đưa tay đỡ lấy, nhưng Lan Trầm vẫn không chút do dự rơi xuống sông, nước bắn tung tóe như hàng ngàn tấm gương vỡ, phản chiếu vẻ mặt đột nhiên cứng đờ của hắn——

"Anh ơi, anh vẫn chưa tỉnh sao..." Giọng nói quen thuộc buộc hắn phải trốn thoát khỏi bộ phim. Thế giới nhanh chóng trở lại chiều thời gian bình thường. Hắn trở về hiện thực sau sự sụp đổ vô tận của thời gian và không gian, mở mắt ra, rồi nghe thấy một câu khác: "...Anh đã ly hôn với chị dâu rồi à..."

Đôi mắt đen lặng lẽ của Tông Đình nhìn lên trần nhà, thứ hắn nhìn thấy là một màu trắng xóa. Nhưng trên võng mạc, dường như cảnh trong phim vẫn còn đọng lại trong nhận thức của hắn. Hắn gần như vẫn có thể nhìn thấy Lan Trầm đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu lên mỉm cười với mình, khuôn mặt được che phủ bởi ánh nắng mùa thu rực rỡ. Hắn lặng lẽ nhìn lên trần nhà mấy giây, khi Tông An hỏi, hắn khó khăn nói: "... Ừm."

Đó là mối quan hệ vợ chồng đã được chính tay hắn kết thúc. Một cuộc hôn nhân do đích thân hắn kết thúc.

—— hắn sao có thể không thừa nhận?

Hắn đã đích thân đẩy Lan Trầm ra khỏi mình và đưa Lan Trầm xuống địa ngục bằng chính đôi tay của mình.

---Tại phiên tòa xét xử, hắn không còn nơi nào để trốn thoát.

Tông Đình liếc nhìn các ống thông theo dõi y tế, máy đo oxy và máy dò điện tâm đồ được kết nối với cơ thể mình, không cần suy nghĩ, rút chúng ra, chỉ để nhận được một tiếng chuông báo động sắc bén ngay lập tức vang lên trong phòng.

Tông An thấp giọng kêu lên: "Anh ơi! Anh đang làm gì vậy! Mau nằm xuống đi! Anh có biết hiện tại anh vẫn là một bệnh nhân bị thương nặng-"

Tông Đình từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

Tông An liên tục lắc đầu, cúi đầu hoảng sợ nhặt lên mấy sợi dây giám sát, “Lo lắng chuyện này cũng vô ích thôi... Hiện tại anh không thể làm gì được... Mau nằm xuống đi! Bác sĩ tới rồi." !

Cô đưa tay kéo Tông Đình lại, nhưng Tông Đình đã lăn người ra khỏi giường, thân hình cao lớn của hắn gần như che hết cả người cô. Ngón tay của Tông Đình vấp phải nút áo quân phục của mình. Hắn vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu, các cơ trong cơ thể thậm chí còn chưa có thời gian để hồi phục cùng với não. Các ngón tay của hắn đã bị tụt lại phía sau không bắt kịp với sự chỉ huy của dây thần kinh não nên cử động của hắn rất lúng túng. Bộ quân phục mà hắn quen thuộc nhất trước đây bây giờ cần phải nỗ lực gấp trăm lần để cài nút, tuy nhiên, Tông Đình vẫn cài nút kỷ luật bất chấp sự ngăn cản của Tông An, lần lượt cài từng nút một. .

Hắn không thể... tuyệt đối không bao giờ để Lan Trầm bị người khác cướp đi lần nữa. Hắn phải nắm bắt từng giây phút để tìm lại Lan Trầm. Tông Đình lúc này trong đầu chỉ có ý nghĩ này, không thể nghe được những âm thanh khác nữa.

Tông An kéo cánh tay của hắn, nhưng hắn không để ý tới, tiếp tục đeo phù hiệu và ruy băng vào cổ áo, mặc quần dài và đi ủng quân đội. Mặc dù Tông An đã là một trong những người mạnh nhất trong số các Beta, nhưng cô ấy không thể giữ được một Enigma vừa mới tỉnh dậy. Cô lo lắng đến mức giậm chân nói: "Anh, rốt cuộc anh gấp cái gì? Anh bận như vậy sao? Đế đô không có anh thì không thể vận hành được à?!"

Lúc này, tiếng chuông báo động trong phòng đã khiến các bác sĩ, y tá trực trực vội vàng chạy tới và nhiều sĩ quan trẻ dưới sự chỉ huy của Tông Đình cũng được đưa vào.

Rushide và đồng nghiệp vừa đến bệnh viện quân đội thì thấy các bác sĩ và y tá đang lao về phía phòng của Tông Đình.

Anh ta sửng sốt, tưởng Tông Đình đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy đến phòng bệnh cùng các bác sĩ và y tá, nhìn thấy Tông Đình đã mặc quần áo đầy đủ và chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh.

"A, tướng quân, đừng xuống, ngài vẫn đang được theo dõi, tình hình còn chưa ổn định..."

Mấy bác sĩ và y tá vội vàng tiến tới ngăn Tông Đình lại, muốn đỡ hắn nằm trở lại giường bệnh. . Rushdie cùng với các bác sĩ và y tá dừng lại trước mặt Tông Đình.

“Tướng quân,” Rushdie đôi mắt xanh lo lắng nhìn Tông Đình, “Ngài có việc gì quan trọng phải làm không?”

Tông Đình kiên quyết liếc nhìn Rushdie: “Tránh ra.”

Rushdie lắc đầu, mấy sĩ quan trẻ bên cạnh cũng căng thẳng tụ tập lại: “Tướng quân…”

“Sức khỏe của ngài là quan trọng nhất…”

“Đừng lo lắng…” Tông Đình bình tĩnh nhìn bọn họ, ánh mắt rơi thẳng vào Rushide. Thanh niên tóc đỏ không giấu được tâm tư trên mặt, Tông Đình nhìn Rushdie mấy giây, biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà chính mình cũng không biết.

Hắn không để ý tới lời khuyên can của mọi người, buộc mình phải bình tĩnh lại, đứng thẳng lên, trầm giọng nói: “Các cậu muốn nói gì với tôi?” Rushdie hơi ngạc nhiên mở miệng, với vẻ mặt bối rối. Anh liếc nhìn các đồng nghiệp xung quanh, và tất cả họ đều lắc đầu với anh. Nhưng trong lòng bọn họ đều biết, chuyện này không thể giấu được Tông Đình.

Rushdie cố gắng nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ khó coi: “Vừa rồi... Thái tử điện hạ đã thông báo với toàn thể Tinh Vực, đế quốc đã tiến vào tình trạng báo động thời chiến, đồng thời phong tỏa mọi liên lạc giữa hai bên Đế đô tinh và thế giới bên ngoài.”

Tông Đình vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức nói: “Khó trách từ trong tinh tế đi xuống lại nhìn thấy nhiều binh lính như vậy.”

Tông Đình nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Hơn nữa hắn vượt quá quyền hạn của ta, ngay cả quân bộ cũng không thông báo.”

Rushdie và tất cả sĩ quan đều cúi đầu, “——Đó là bởi vì cấp dưới của tôi không đủ năng lực!”

Tông Đình không nói gì, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, đầu óc chạy nhanh, nghĩ đến mấy điểm mấu chốt: “Sở dĩ hắn phong tỏa Hoàng thành là vì lúc ta hôn mê, bọn họ không theo dõi để Edgar Aslan trốn thoát. Có dấu vết hắn đi ra ngoài không gian, nên Lục Ngang phán đoán rằng Edgar Aslan vẫn còn ở trên hành tinh Thủ đô Đế quốc."

Rushdie ngập ngừng gật đầu: "Hơn nữa, Điện hạ còn nói sẽ có phần thưởng một tỷ cho ai gϊếŧ được Edgar Aslan."

Tông Đình đột nhiên lâm vào trầm mặc hồi lâu. Khi hắn rơi vào im lặng, không khí xung quanh lập tức trở nên cực kỳ áp bức.

Rushdie lập tức ngậm miệng lại, sợ hãi quan sát vẻ mặt của Tông Đình. Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Tông Đình.

Hắn thậm chí không dám nghĩ xem Lan Trầm bây giờ sẽ ở đâu, nhưng hắn biết rằng hành động của Lục Ngang chắc chắn sẽ khiến Lan Trầm, người có liên quan đến Edgar Aslan, rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Đúng là điên cuồng. Cực kỳ ngu ngốc——

Làm sao anh ta có thể khiến Lan Trầm gặp nguy hiểm một cách hấp tấp như vậy?

"Anh ta quá liều lĩnh. Điều này sẽ chỉ khiến Lan Trầm gặp nguy hiểm. Edgar Aslan là một tên tội phạm cực kỳ độc ác. Nếu bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, anh ta có thể sẽ làm tổn thương Lan Trầm - Lục Ngang không nhắc đến Lan Trầm sao?" Tông Đình xác nhận.

Rushdie lắc đầu ngần ngại không nói.

Tông Đình đang định hỏi anh ta, nhưng Tông An đã ngắt lời: "Anh ơi, Lan Trầm sao vậy? Chẳng lẽ... cậu học sinh của đại học Hoàng gia bị bọn cướp bắt cóc trong tin tức chính là Lan Trầm phải không?"

Tông Đình im lặng nắm chặt nắm đấm, lời nói của Tông An lại khiến hắn nhớ lại ngày xảy ra vụ nổ. Đôi mắt đẫm lệ của Lan Trầm hiện lên trước mắt hắn, đôi mắt cực kỳ sợ hãi nhìn hắn.

Lan Trầm thà bị tên xã hội đen đó bắt cóc còn hơn quay về với hắn—— Tông Đình ôm lấy thân thể bình tĩnh của mình, đột nhiên khẽ run lên.

Tông An tiến lên nắm lấy cánh tay của Tông Đình. Cô ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào Tông Đình, nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh trai mình, trong mắt hiện lên một cảm giác bối rối và lo lắng mãnh liệt: “——Anh, tại sao anh và anh ấy…? Tại sao hoàng tử lại nóng lòng muốn bắt kẻ bắt cóc?"

...Cô quả thực được sinh ra với sự nhạy bén và cảnh giác đặc biệt của Tông gia, chỉ cần vài từ cô có thể đoán được rất nhiều thứ.

Cô dùng sức nắm lấy cánh tay của Tông Đình, đến nỗi ngón tay trắng bệch: “Các anh sao vậy… Rõ ràng là anh ấy đã đến gặp em cách đây không lâu.”

Tông Đình đột nhiên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: "——Em ấy đến tìm em?"

Tông An có chút buồn bã nhìn hắn, chậm rãi gật đầu: “Hai tháng trước, anh ấy liên lạc với em, hỏi em có biết anh thích đứa trẻ như thế nào không, anh ấy nói muốn cùng anh xin làm con nuôi – còn hỏi em rằng trước đây chúng ta ở đâu trên B-898C, anh ấy nói rằng anh ấy muốn cùng anh đến thăm em...Anh à?"

Thân hình Tông Đình lung lay, hắn sắp ngã xuống giữa tiếng la hét của mọi người, tay bám chặt vào khung cửa.

Hắn không biết……

Thực ra hắn chưa bao giờ biết...

Hắn đã từng nghe Lan Trầm nói về kế hoạch nhận con nuôi với hắn, nhưng hắn không ngờ rằng Lan Trầm lại thực sự nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, thậm chí còn đi gặp Tông An...

Hắn không hề biết lúc đó Lan Trầm đang làm gì.

Trước khi Lan Trầm ngã cầu thang...hắn thực sự, thực sự chưa bao giờ quan tâm đến Lan Trầm dù chỉ một lần. Và cho đến ngày hôm đó Lan Trầm thận trọng đến tìm hắn, hắn đã đối xử với Lan Trầm như thế nào? Hắn thậm chí không muốn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lan Trầm, hắn không muốn nhìn thấy đôi mắt ươn ướt đó. Vì thế hắn mới gạt đi bàn tay đang muốn nắm lấy góc áo của Lan Trầm. Hắn đứng ở đầu cầu thang, nhìn Lan Trầm ngã về phía sau vì không đứng vững được, cậu kinh hãi mở mắt ra và đưa tay cầu cứu... Hắn đang đứng ở rìa địa ngục và tận mắt nhìn Lan Trầm rơi xuống vực thẳm. Hắn nhìn Lan Trầm ngã xuống cầu thang, ngã không đứng dậy được, máu đỏ tươi từ tai chảy ra... nhuộm đỏ tấm thảm. Hắn thậm chí không thể tưởng tượng được tại sao mình lại có thể lạnh lùng và bình tĩnh như vậy, nhìn Lan Trầm nằm trên tấm thảm trước mặt, cố gắng nhấc ngón tay lên và tự mình đứng dậy.

…Lúc đó, Hoài Đặc đang bước vào phòng khách, tò mò nhìn hắn và Lan Trầm. Dòng máu chói lóa ngưng tụ thành một viên đạn hôm nay bắn vào hắn, cuối cùng bắn thẳng vào tim hắn. Cây cung khổng lồ mà Lan Trầm mở ra mấy tháng trước phát ra âm thanh nhẹ trong gió.

Máu khắp người hắn lạnh đi, hắn thậm chí còn không nhận ra rằng tay mình đã run rẩy, máu trong tim đang chảy máu, vừa suy nghĩ điên cuồng vừa đau đớn—— Tại sao ngươi không chết đi, Tông Đình?
« Chương TrướcChương Tiếp »