Chương 15: Đổi khách thành chủ

Nhưng cảm giác này lại xảy ra khiến ý tưởng của cậu bị thay đổi.

Chuyện này cũng không sai biệt lắm trong vòng một tháng qua, khe rãnh nhỏ đều là vui vẻ đón nhận, phía sau cho tới bây giờ cũng không có bị động tới. Xúc tu đối với mặt sau hình như không có cảm giác, chắc là sợ phía sau không nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như đằng trước, còn ngại dơ? Ngô Ninh không đành lòng, nghĩ.

Chính xác là, mặc dù mới hôm qua hoa huyệt bị chơi quá ác, nhưng cậu vẫn cảm thấy được rất rõ ràng là phía sau cũng bắt đầu đói khát, nghĩ đến đây, Ngô Ninh không khỏi đau lòng, cậu không muốn trở thành thanh niên hư hỏng chửi bậy, đây đúng thật là một câu chuyện bi thương mà.

Nếu chuyện này phá hoại đời người giống như bị cưỡиɠ ɠiαи, không thể phản kháng, vậy nhanh chóng học cách hưởng thụ thôi!

Thật may mắn, bạn học Ngô Ninh của chúng ta rốt cuộc cũng quyết định lần này sẽ thừa nước đυ.c thả câu. (Mà nước đυ.c ở đâu ra?)

Bạn học Sở Quân bên kia cũng không biết vì sao lại kích động tới như vậy, nhưng nhìn sắc mặt hắn cảm giác không phải quá tệ, còn vội vã xoa đầu cậu một cái.

Mấy ngày nay, phòng ngủ của ba người bọn họ không khí hết sức quái dị, từ ngày hôm đó sau khi chơi một cách hoang đường, Ngô Ninh giống như mở ra được một cánh cửa kì bí, từ trước tới này biểu hiện của Ngô Ninh đối với mọi người rất dửng dưng, ở trước mặt bọn họ cũng sẽ không biểu hiện điều gì, mà cậu bây giờ dám đối mặt với bọn họ để thay quần áo, mỗi lần cậu tắm bọn họ đều trực tiếp ở bên ngoài, nội tâm cũng sẽ không nhịn được mà mơ tưởng viển vông chuyện đó với cậu, thậm chí buổi tối cậu cùng Xúc Tu ‘làm” không kìm nổi tiếng rêи ɾỉ, làm hại bọn họ mỗi ngày đều nghe tiếng dâʍ đãиɠ của cậu.

Nhưng mấy người kia lại không tự xác định được cậu có tiếp nhận bọn họ hay không, cho nên một mực không dám có hành động gì khác.

Mấy ngày nay trong lòng của Ngô Ninh hết sức mệt mỏi, cậu đã dụ dỗ thành như vậy rồi, vậy mà không có người nào dám chơi cùng cậu? Bọn họ không muốn sao? Từ lúc nào mà cậu không có chút mị lực nào như vậy?! Ngô Ninh sờ mặt than thở. Không được, bọn họ không tiến tới, vậy cậu cũng chỉ có thể tự chủ động thôi!

Chiều hôm đó, Ngô Ninh rốt cuộc quyết định sẽ câu dẫn luôn cả ba người bọn họ, nhưng cậu phát hiện trong phòng ngủ chỉ có một người là Trình Ánh Huy, thì ra là hai người kia đều có việc bận nên phải đi ra ngoài. Ngô Ninh cắn cắn miệng, muốn câu một người thì câu một người, ai bảo hai người bọn họ lúc này lại không có ở đây chứ, thì không được ăn thôi.

Cứ như vậy, Ngô Ninh bắt đầu quyết định sự nghiệp câu dẫn to lớn của cậu, cậu định bụng sẽ tắm rửa một chút. Muốn thực hiện kế hoạch câu dẫn như thế nào đây, cậu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên xà bông từ bàn tay cậu trượt xuống, một chân cậu dẫm lên,như chó gặp phải cứt, phát ra tiếng kêu thê thảm.

Bên ngoài Trình Ánh Huy vốn đang khẩn trương bởi vì hiện tại trong phòng chỉ có hai người họ ở, nghe được tiếng kêu của Ngô Ninh, anh vội vàng chạy vọt vào phòng tắm, phát hiện Ngô Ninh cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở dưới đất kêu đau.

Trình Ánh Huy nhẹ nhàng bế cậu lên, đặt lên trên giường của mình, vừa muốn định hỏi tình trạng của cậu, mới đột nhiên nhận ra cậu không hề mặc quần áo, mặt anh có chút đỏ, đầu tự dịch sang một bên.

Thật ra thì Ngô Ninh ngã cũng không có đau lắm, dù sao cậu cũng cảm thấy bản thân vẫn rất là men, nên chuyện này không hề nhằm nhò gì.

Cậu thấy ánh mắt Trình Ánh Huy mơ hồ, lúc này anh không dám nhìn, cậu cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt.

“Ngã đau quá, A Huy cậu giúp tôi nhìn chút chỗ này có phải thâm lên rồi không?.” Ngô Ninh giả bộ như rất đau, quay đầu nói với Trình Ánh Huy.

Trình Ánh Huy vừa nghe, hồn lập tức quay trở về, muốn tiến lên trước kiểm tra giúp Ngô Ninh.

Ngay lúc ánh mắt Trình Ánh Huy đυ.ng phải ánh mắt Ngô Ninh, Ngô Ninh khẩn trương trở tay kéo anh một cái, cậu đè trên người Trình Ánh Huy.

“Cậu, cậu không phải nói trên người có chỗ đau sao, mau, mau để cho tôi nhìn một chút.” Trình Ánh Huy thấy Ngô Ninh đè trên người mình, biết mình bị lừa, khuôn mặt đỏ ửng nói.

Ngô Ninh nhìn Trình Ánh Huy mắc cỡ đột nhiên cảm thấy anh thật đáng yêu, cậu chỉ lên môi mình:

“A Huy hôn sẽ không đau nữa.”

Nói xong cậu cũng đem môi mình dán lên môi Trình Ánh Huy.

Hai tay cậu để trên cổ Trình Ánh Huy, cẩn thận mò mẫm môi anh, Ngô Ninh cảm giác lúc hôn thật thoải mái, nhanh chóng đưa lưỡi vào trong miệng anh, lúc này đại não Trình Ánh Huy chợt trở lại, lập tức đổi khách thành chủ.