Chương 32: Mẹ đồng ý rồi

Rất nhanh đã tới cuối tuần. Ngô Ninh đúng hẹn đưa ba người về nhà làm khách. Ba người cũng vô cùng hồi hộp, muốn đến gặp cha mẹ vợ tương lai, Ngô Ninh nghe vậy đuổi theo đánh đuổi bọn họ.

Ba người họ ăn diện bảnh bao loá mắt, đi cùng với Ngô Ninh lớn lên đẹp mã. Lúc đi trên đường, bọn họ biến thành một phong cảnh tuyệt mỹ, khiến cho bao cô gái bị đốn gục.

Thấy ba người kia không ngừng bị đám con gái nhìn chằm chằm, Ngô Ninh không hiểu sao lại thấy trong lòng chua ngoét, cậu cau màu đẩy ba người đi phía trước. Ba người kia không hiểu chuyện gì, cứ thế bị đẩy đến trước nhà Ngô Ninh.

Đến nhà Ngô Ninh lại chỉ mỗi mẹ Ngô ở nhà. Thấy họ, mẹ Ngô mỉm cười: “Cha con đi công tác rồi, sáng nay mới đi xong, đây chắc là bạn cùng phòng của con đúng không? Chào mấy đứa, cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc cho bảo bối nhà bác nhé.”

“Chúng cháu chào bác gái.” Ba người họ lễ phép cúi người, muốn lưu lại ấn tượng tốt với bà.

Mẹ Ngô là một người phụ nữ lộng lẫy, duyên dáng. Từ làn da cho đến dáng người đều được bà chăm chút kỹ lưỡng khiến cho vẻ mặt bà lúc nào cũng rạng rỡ, nhìn không giống người đã quá 40 tuổi. Ngô Ninh rất giống bà, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, không chút sai lệch.

Lúc này, mẹ Ngô đang yêu thương nhìn ba đứa bạn thân cùng phòng của con trai cưng nhà mình thì Ngô Ninh đã giới thiệu với mẹ đám người yêu của mình: “Mẹ, đây là bạn cùng phòng cũng là anh em thân thiết của con, đây là Sở Quân, đây là La Hướng Hạo, còn đây là Trình Ánh Huy.”

“Ừ, ừ, ừ, đúng là con trai của mẹ, mấy đứa bạn đứa nào cũng rất ưa nhìn, mẹ nhìn là biết mấy đứa cũng là người tử tế, cục cưng nhớ phải trân trọng các bạn nghe chưa.” Mẹ Ngô che miệng cười, nói.

Ngô Ninh nghe vậy đỏ mặt, cứ cảm giác là mẹ đang ám chỉ điều gì, nhưng cũng khó mà hỏi ra thành lời.

Hầu hết là ba người kia sẽ nói chuyện với mẹ Ngô, nhưng mẹ Ngô lại giành nói trước: “Đám người trẻ tuổi bọn cháu nói chuyện với bà già này nãy giờ chắc cũng chán lắm rồi, không cần ở lại tiếp chuyện bác nữa đâu, cứ vào phòng cục cưng nhà bác chơi đi, để bác ở dưới này chuẩn bị đồ ăn.”

Ngô Ninh ngoan ngoãn đưa ba người họ lên phòng của mình, rồi cậu lại thấy xấu hổ không biết nên làm gì, thậm chí cậu còn muốn nói chuyện riêng với mẹ.

Ba người kia đều nhìn ra. Sở Quân đi tới hôn lên trán cậu một cái: “Đừng lo cho bọn tôi, cậu muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Ngô Ninh chớp chớp mắt, ngoại trừ cha mẹ thì đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến suy nghĩ của mình như vậy. Cậu khẽ ngẩng đầu, hôn nhẹ lên khóe miệng Sở Quân, đương nhiên là không quên chia phần cho hai người còn lại, sau đó cậu mới đỏ mặt chạy xuống lầu, để lại đám người ở trong phòng Ngô Ninh, cảm thán lúc Ngô Ninh ngại ngùng đúng là đáng yêu hết sức.

Xuống tới dưới lầu rồi, Ngô Ninh mới phát hiện ra mẹ đang chờ mình. Mẹ Ngô vỗ vỗ chỗ bên cạnh bà, ý bảo Ngô Ninh ngồi xuống.

Ngô Ninh ngồi chưa ấm chỗ đã cảm giác được mẹ đang vuốt ve khuôn mặt mình, nói: “Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, mới đấy mà con đã 20 tuổi, mẹ cũng già rồi.”

“Mẹ già chỗ nào chứ, mẹ lúc nào cũng là nữ thần trong lòng con.” Ngô Ninh bĩu môi phản bác.

“Ha ha, cục cưng ngoan của mẹ, đúng là không uổng công mẹ thương con mà,” rồi bà ôm chặt Ngô Ninh, “Con có biết ân hận nhiều năm đến vậy rồi không? Lúc sinh con ra, phát hiện trên cơ thể con có vấn đề, mẹ đã tự hỏi có nên sinh con ra hay không. Mẹ sợ con sẽ vì cơ thể này mà oán hận mẹ, nhưng mẹ lại nghĩ, con là một sinh mệnh sờ sờ ra đó, mẹ không thể phủ nhận sự tồn tại của con vì bất kỳ lý do nào được.”

Ngô Ninh chỉ lẳng lặng nghe lời mẹ nói.

“Con đúng là đứa con tốt, rất ngoan, dù biết mẹ sinh con ra với hình hài này nhưng chưa từng oán hận mẹ. Đến bây giờ mẹ vẫn còn nhớ lần đầu tiên con hỏi mẹ, vì sao con lại không giống những người khác, mẹ chỉ biết nói với con hãy coi đây là bị mật giữa hai ta, đừng kể cho bất kì ai khác, thế là con đã ngoan ngoãn không hỏi về chuyện này nữa. Sau này, chờ đến lúc con 12 tuổi, mẹ cảm giác có lẽ con đã biết chuyện rồi, mẹ không thể giấu con cả đời được, nên mẹ mới âm thầm lo sợ, nói với con, chính mẹ là người đã biến con thành như vậy. Lúc ấy con đã ôm mẹ, an ủi ngược lại mẹ, nói trước giờ con không để ý tới cơ thể của mình. Mẹ cảm động lắm, dù mẹ biết rõ con chỉ đang an ủi mẹ mà thôi. Đã nhiều năm vậy rồi, từ lúc mẹ nói cho con biết về vấn đề của cơ thể con xong, con không còn thực sự mở lòng với ai nữa, mẹ nhìn chung cũng đoán được, không biết từ lúc nào con đã rõ nỗi khổ của mình khác với mọi người, cho nên con mới cố gắng che giấu. Mẹ thật may mắn có đứa con hiểu chuyện như con, đã biết học cách tự bảo vệ chính mình từ sớm. Nhưng mẹ lúc nào cũng thấy đau đớn. Cục cưng của mẹ rõ ràng đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, sao lại thành ra cơ sự này.” Nói tới đây, mẹ Ngô không nhịn được khóc thành tiếng.