Chương 2

Tôi làm việc chăm chỉ trong làng giải trí được ba năm rồi mà vẫn không có hậu thuẫn, vẫn chỉ là diễn viên tuyến 18*.

(Tuyến 18 (十八线) : Ý chỉ những diễn viên không có tiếng tăm, thường đóng vai phụ hoặc đóng vai chính những bộ phim chế tác nhỏ hay phim rác,...)

Vì thế, lần này quả thực là một cơ hội hiếm có đối với tôi.

Vì vậy, tôi đã nghiêm túc nghiên cứu một số kỹ năng sinh tồn của con người trong tự nhiên, cũng học cách con người nấu ăn.

Nhưng càng tìm hiểu tôi càng cảm thấy con người thật là rắc rối.

Có độc không được ăn, có gai không được ăn, còn phải nấu chín mới ăn được!

Không giống như cầy mangut chúng tôi, ăn sống một con rắn độc chỉ bằng một vết cắn rất dễ dàng!

Sau hai tháng miệt mài nghiên cứu kỹ năng làm người, cuối cùng "Robinson không phiêu lưu" cũng bắt đầu ghi hình.

Địa điểm ghi hình của các tập trước là ở một trị trấn nhỏ phía Nam trong một khu rừng trên núi.

Cùng tôi ghi hình chương trình có tổng cộng bốn vị khách mời.

Một người là Tống Hạ - người dẫn chương trình cấp cao trong ngành, tuy đã lớn tuổi nhưng ông tính tình rất tốt và thích hỗ trợ thế hệ trẻ.

Một người là Tô Tuyết Tinh, đây là chương trình tạp kỹ đầu tiên cô tham gia sau khi sinh con, mục đích là để phá bỏ hình tượng yếu đuối trước đây của cô.

Một người là nam diễn viên hài Tạ Băng Hà, xuất thân từ một gia đình nghệ thuật, có tính cách thú vị và hậu thuẫn tốt.

Cuối cùng là nam diễn viên trẻ đỉnh lưu Lục Dao, năm ngoái anh nổi tiếng nhờ một bộ phim truyền hình cổ trang, hiện là nhân vật hot nhất trong ngành.

Nói chung, ngoại trừ tôi, mọi người đều là người nổi tiếng.

Trước khi vào núi, ekip chương trình yêu cầu mọi người tập trung tại một ngôi làng nhỏ ngoài rừng.

Vì chuyến bay bị hoãn, nên khi tôi đến nơi những vị khách khác đã đến rồi.

Mọi người đang chuẩn bị trang điểm lần cuối trước khi bắt đầu ghi hình. Vì không gian có hạn nên tôi và đỉnh lưu Lục Dao được phân vào cùng một phòng thay đồ tạm thời.

Tôi bước vào phòng thay đồ, nhìn thấy Lục Dao vừa trang điểm vừa chơi game, cũng không hề ngước lên nhìn tôi một cái.

Kệ thôi, tôi từ lâu cũng đã quen với việc bị coi là người tàng hình trong làng giải trí rồi. Tôi bước đến bàn bên cạnh chuẩn bị trang điểm.

Không ngờ, một giọng nữ không vui đột nhiên vang lên:

"Cô là Hạ Manh?"

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ vest chuyên nghiệp, trang điểm tinh xảo, khoanh tay nhìn tôi với ánh mắt thù địch.

Tôi nhận ra đây chính là quản lý của Lục Dao, Tống Song Kỳ.

"Chào chị Tống."