Chương 5

Hôm đó tôi đang chuẩn bị bữa tối, Tô Tuyết Tình lại đánh rắm cầu vồng* với tôi:

(*Đánh rắm cầu vồng (彩虹屁): nghĩa trên mặt chữ là đến cả thần tượng đánh rắm cũng có thể mặt không đổi sắc, khoác lác trôi chảy thành cầu vồng.)

"Cô không chỉ biết bắt cá mà còn có thể nhóm lửa để nướng cá! Không có cô, chúng tôi thực sự không biết nên làm cái gì!"

Tôi đang cầm một chiếc que gỗ để nướng cá, bề ngoài mỉm cười nhưng bên trong lại tê dại.

Tôi đã phục vụ những người này hai ngày rồi, hàng ngày nướng cá rồi lại hái trái cây.

Nhưng có trời mới biết tôi không thích ăn mấy thứ này chút nào!

Tôi muốn ăn rắn!

Ăn thịt rắn độc mập mạp, trơn trượt!

Nội tâm tôi đang gào thét, Tô Tuyết Tình ở bên cạnh thì vẫn đang khen ngợi tôi:

"Còn nữa, Manh Manh, nước đuổi côn trùng cô cho chúng tôi thật sự rất tốt. Trong rừng có rất nhiều côn trùng, nhưng không có con nào đến cắn tôi!"

"Vậy à." Tôi thuận miệng nói qua loa lấy lệ: "Thứ này không chỉ có tác dụng xua đuổi côn trùng mà còn có thể xua đuổi rắn."

Không nghĩ tới, tôi vừa nói ra những lời này, khuôn mặt của Tô Tuyết Tình nháy mắt trở nên tái nhợt.

"Rắn!? Ở chỗ này có rắn à?"

Tôi sững sờ một lúc, định nói ở đây không có rắn, nếu không tôi đã lén bắt ăn thịt rồi.

Ai dè Lục Dao ở bên cạnh đang muốn yên tĩnh đột nhiên lên tiếng:

"Yên tâm, rắn không thích chỗ này."

Tôi ngước nhìn Lục Dao, lúc này mới phát hiện, giữa những vị khách mời người đầy bụi đất, thì trông Lục Dao có vẻ đặc biệt lạc lõng .

Anh ấy ăn mặc gọn gàng, không có nửa điểm chật vật.

Ngay khi tôi cảm thấy thần kỳ, Tô Tuyết Tình bên cạnh tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không có rắn thì tốt, nếu không thì tôi..."

Tô Tuyết Tình còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên có thứ gì đó từ cành cây phía trên đầu chúng tôi rơi xuống.

Tô Tuyết Tình sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn rõ ràng trước mắt là cái gì, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai:

"Rắn! Là rắn!"

Thứ treo trước mặt Tô Tuyết Tình lúc này là một con rắn màu xanh lục, to bằng hai ngón tay, đang nhả lưỡi.

"A a a!"

Đột nhiên xuất hiện con rắn làm tất cả mọi người sợ muốn điên. Tất cả mọi người đứng dậy chạy ra bên ngoài, đặc biệt là Tô Tuyết Tình, sợ đến mức chỉ lăn và bò.

Ngoại trừ tôi.

Mọi người chạy đi vài mét mới nhận ra tôi vẫn còn ở chỗ cũ.

Tô Tuyết Tình tưởng tôi sợ đến choáng váng, lo lắng hét lên:

"Manh Manh!"

Nhưng tôi ở chỗ này, ngây người nhìn con rắn trước mặt.

Thân hình duyên dáng, thân hình mịn màng này, hương vị vào miệng hẳn là...

Bụng tôi lại lần nữa kêu lên òng ọc, tôi không nhịn được, nhanh tay chính xác tóm lấy con rắn trước mặt, bẻ gãy xương sống của nó rồi háo hức nhét vào miệng.