Chương 1: Anh chán sống à?

“Tứ hoàng tử, thuốc đã có tác dụng, nàng ta đã hôn mê, có thể móc tim ra”

“Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Làm nhanh đi! Nếu việc chữa bệnh của Thanh Thanh bị trì hoãn, ngươi sẽ phải trả giá!”

Trong căn phòng nhỏ, hơn mười ngọn đèn dầu được thắp sáng, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Cô nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên bục gỗ, cô ấy rất gầy, đôi mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại, trên mặt đầy những vết sẹo đen, lộ ra vẻ đau đớn.

Vân Nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, tứ chi dường như bị thứ gì đó giam cầm. Đầu cô như bị một tảng đá lớn đè xuống khiến cô không thể thở được.

Nhưng cô vẫn dựa vào sức mạnh ý chí khác thường của mình để mở mí mắt.

Cô giơ tay lên nắm lấy lưỡi dao sắc nhọn sắp đâm vào tim mình.

Đôi mắt lạnh lùng của cô liếc nhìn người đàn ông mặc y phục cổ xưa đang cầm dao, hỏi từng chữ một: “Anh chán sống à?”

Người đàn ông bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, anh ta hoảng sợ thả lỏng người.

Vân Nhiên nhanh chóng xoay con dao sang hướng khác, ngồi dậy, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Lúc này, một ký ức kỳ lạ tràn vào tâm trí cô.

Vân Nhiên, nhị tiểu thư của phủ thừa tướng của vương quốc Đông Châu, sinh ra đã ngu ngốc. Bốn năm trước, vì cố ý hủy hoại sự trong trắng của mình mà ba năm sau đó đã hạ sinh một cặp song sinh: một trai một gái. Trở thành nỗi ô nhục của Phủ Thừa tướng.

Nguyên chủ nằm ở đây là do chị gái song sinh Vân Thanh đột nhiên lên cơn đau tim. Người yêu Vân Thanh, tứ hoàng tử Mặc Thừa Vương, nghe đâu đó dùng tim của người có cùng huyết thống có thể làm thuốc chữa khỏi bệnh cho Vân Thanh, vì vậy hắn tóm lấy cô và muốn moi trái tim cô ra.

Ai ngờ đâu, vì dùng thuốc mê quá liều khiến nguyên chủ chết đi, dẫn đến Vân Nhiên liền nhập vào thân xác.

Cô vốn là sát thủ số một trong ngày tận thế, khiến đám zombie phải khϊếp sợ, nhưng một tai nạn đã xảy ra khi cô đang nâng cấp sức mạnh của mình.

Không ngờ khi cô tỉnh dậy, bản thân lại trong một cơ thể khác như vậy.

Mặc Thừa Vương thấy Vân Nhiên dám phản kháng, trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt hung ác: “Đồ ngốc, ngươi may máy được Thanh Thanh đối xử tốt, cho nên đừng có vô ơn”.

Vân Nhiên cầm con dao to bằng lòng bàn tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Trước khi họ kịp phản ứng.

Cô trực tiếp vung con dao và ấn chính xác lưỡi dao vào động mạch chính trên cổ Mặc Thừa Vương.

“Đừng cử động, con dao trong tay ta không có mắt”.

Chủ nhân bị con dao kề trên cổ, đám thị vệ cư nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Họ chỉ có thể bất lực nhìn Vân Nhiên dẫn người biến mất trong màn đêm.

…...

Vân Nhiên chạy đến bức tường trong sân, giơ con dao trong tay lên.

Sắc mặt Mặc Thừa Vương đột nhiên thay đổi: “Ngươi muốn làm gì? Nếu dám gϊếŧ ta, ngươi thật không muốn sống!”

Một giây tiếp theo ——

Vân Nhiên giơ tay đánh hắn bất tỉnh.

Với những động tác nhẹ nhàng, cô dựa vaoc bức tường trong sân và trèo qua.

Bên ngoài xung quanh là rừng cây, Vân Nhiên dọc theo rừng chạy về phía trước.

Không ngờ ở sâu trong đó lại có một con suối nước nóng.

Mà ngay lúc này, phía sau cô có tiếng bước chân vội vã.

Kèm theo là những tiếng la hét ầm ĩ: “Nhất định phải bắt được nàng ta, nếu không các ngươi sẽ không có cách nào giải thích”.

Vân Nhiên liếc nhìn suối nước nóng trước mặt, không chút suy nghĩ liền nhảy vào.

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn.

Vân Nhiên nín thở và chìm xuống sâu hơn.

Không biết lặn xuống được bao lâu, đầu cô chợt đập vào thứ gì đó.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã có người tóm cổ cô và kéo ra khỏi nước.

Ồ!

Nước bắn tung tóe khắp nơi.

Tầm nhìn của Vân Nhiên trở lại và đập ngay trước mắt cô là một bộ ngực trần hiện ra.