Chương 7

Thẩm Dao Xuyên trở về sau khi hoàn thành một loạt thủ tục, anh phát hiện nhóm giao nhân đang trêu đùa nhóc con, trong tay cầm các loại đồ ăn vặt dụ dỗ, nhưng đứa nhỏ vẫn cuộn mình bên trong vỏ trứng không chịu thò đầu ra, cũng không chịu ăn.

“Cậu không đói bụng sao? Đồ ăn vặt này trông rất ngon miệng. ”

Đường Lí: “Đói. ”

Cậu vẫn là giao nhân vừa mới phá xác bụng trống trơn, đã đói bụng từ lâu.

Nhưng cậu sợ giao nhân.

Vừa nhìn thấy lớp màng trắng giữa các ngón tay của giao nhân cậu liền nghĩ đến thế giới trước, giao nhân đó đột nhiên dùng móng vuốt sắc bén làm cái đuôi cậu bị thương, để lại vết thương vô cùng đau đớn.

Nhiều bàn tay giao nhân như vậy, trái tim cậu muốn nhảy ra ngoài, làm sao dám ăn đồ ăn của bọn họ đưa.

Hệ thống biết nỗi sợ giao nhân của Đường Lí không thể nào giảm được, cho dù tộc giao nhân này không giống như thế giới trước nhưng vẫn là một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.

Nó cũng không giúp được gì nên chỉ có thể để Đường Lí từ từ làm quen.

“Nhóc con này thật nhát gan. ” Giao nhân chăm sóc thở dài.

Bọn họ cũng không dám tùy tiện đút giao nhân nhỏ ăn, vừa sợ đứa nhỏ bị nghẹn lại sợ nếu để thức ăn bên trong vỏ trứng, đứa nhỏ không ăn thì thức ăn dễ bị biến chất không tốt cho cơ thể.

Thẩm Dao Xuyên điều khiển xe lăn đi đến chỗ bọn họ, hắn nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của nhóm giao nhân chăm sóc này liền tiện tay cầm lấy đồ ăn vặt có hình dáng con tôm rồi nhẹ nhàng gõ lên vỏ trứng.

Nhóm giao nhân chăm sóc nhường lại vị trí cho hắn, bọn họ mong chờ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm đồ ăn vặt của điện hạ nhà mình.

Bởi vì không cần bơi lội trong nước, Thẩm Dao Xuyên đã thu lại tất cả đặc tính của giao nhân, liếc mắt cũng chỉ giống một con người bình thường.

Một giây, hai giây, ba giây…

Một chuỗi bong bóng ục ục phun ra.

Ngay sau đó, một đôi bàn tay nhỏ ôm lấy ngón tay Thẩm Dao Xuyên, kéo vào trong l*иg ngực.

Cũng chỉ có Thẩm Dao Xuyên mới nhìn thấy được đôi mắt như ngọc trai đen bên trong vỏ trứng.

Dường như hiểu được suy nghĩ của Đường Lí, Thẩm Dao Xuyên đưa đồ ăn vào trong vỏ trứng nhưng lại không rút tay về.

“Nhoàm nhoàm, nhoàm nhoàm, nhoàm nhoàm. ”

Là âm thanh đang gặm đồ ăn vặt của giao nhân nhỏ.

Giao nhân mới sinh ra đã có hàm răng chỉ cần đồ ăn không quá cứng liền có thể ăn được, còn có thể nghiến răng.

Đường Lý đang gặm đồ ăn vặt thì trong đầu xuất hiện âm thanh —

[ +1 Điểm May Mắn ]

[ +1 Điểm May Mắn ]

[ +1 Điểm May Mắn ]



Cái đuôi của Đường Lí hơi cong lên vì sung sướиɠ, gặm vô cùng hăng say.

Không chỉ có đồ ăn vặt mà còn có điểm may mắn, tuy rằng không được nhiều lắm nhưng thịt chim sẻ cũng là thịt, phải biết thế nào là đủ.

Tuy nhiên…

Lúc trước đều là cậu giúp người được chỉ định cải thiện giá trị may mắn, cậu phải vượt qua cửa ải khó khăn nào đó mới có thể nhận thêm điểm may mắn.

Nhưng bây giờ cậu chỉ cần gặm đồ ăn, cùng lắm là thấy vui mắt, cũng không giúp ích được cái gì cho Thẩm Dao Xuyên…

Hệ thống giải thích nói: “Cảm xúc của một người sẽ ảnh hưởng đến giá trị may mắn của người đó, ví dụ “Hiệu ứng đá mèo” - Là dây chuyền thể hiện cảm xúc. Thẩm Dao Xuyên không thể hiện cảm xúc của mình cho người khác biết mà lại lựa chọn dấu diếm nó đi, hành động đó cũng sẽ làm ảnh hưởng đến giá trị may mắn của hắn.

“Nếu hắn vẫn luôn kiềm nén cảm xúc như vậy thì giá trị may mắn cũng sẽ ngày càng đi xuống, cho đến khi không còn cái gì, cốt truyện cũng không thể tiếp tục được nữa.”

“Cậu làm tâm trạng của hắn vui sướиɠ cũng sẽ gián tiếp cải thiện giá trị may mắn của hắn, cho nên mới được khen thưởng.”

Đường Lý liếʍ liếʍ miệng, phun ra một dải bong bóng.

Cho nên nói… Bây giờ Thẩm Dao Xuyên đang rất vui vẻ?

“Quả nhiên đứa nhỏ này rất thích điện hạ, ngoại trừ điện hạ cũng không muốn lại gần ai.” một nhân viên chăm sóc nói.

“Khi nào đứa nhỏ này phá xác hoàn toàn vậy? tôi rất muốn biết đứa nhỏ này trông như thế nào.”

“Chờ sau khi đứa nhỏ này phá xác xong, chúng ta nhờ điện hạ chụp nhiều bức ảnh rồi gửi cho chúng ta.”

“Bây giờ ngày càng xuất hiện nhiều đứa nhỏ có cơ thể bị khiếm khuyết, không được gia tộc đánh dấu, hi vọng mấy đứa nhỏ đó có thể tìm được người nhận nuôi giống như điện hạ vậy.”

Thẩm Dao Xuyên khẽ ừ một tiếng, ánh mắt mang theo ý cười như có như không, trái tim chưa bao giờ mềm mại như thế.

Cảm giác được thiên vị quả thực kì diệu.

Kỳ diệu đến mức làm cho người ta sinh ra ảo giác từ một người có hai bàn tay trắng thành người giàu nhất thế giới.

Sống gần 20 năm đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được ảo giác này trên người nhóc con.

Sau khi Đường Lí ăn xong liền nằm ngủ trong vỏ trứng.

Cậu biết hôm nay là sinh nhật của Thẩm Dao Xuyên, hắn còn phải tiếp đãi bạn bè dưới đáy biển cho nên cậu cũng không muốn quấy rầy.

Có lẽ là do Đường Lí mới phá xác, cậu cảm thấy bản thân ngủ không bao giờ đủ, sau khi ăn uống no nê liền muốn ôm lại đuôi chìm vào giấc ngủ thật sâu.