Chương 36: Hẹn hò

Bữa tiệc kết thúc thì cũng đã hơn mười giờ. Giờ đóng cửa kí túc xá là chín giờ, đã lố một tiếng mấy đồng hồ, Lạc Dao Dao cũng không thể leo rào vào với bộ váy dạ phục trên người.

Lăng Triệt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định đưa cô về nhà mình. Lạc Dao Dao không phản đối, dù sao cũng chỉ ngủ một buổi, cũng không mất mát gì!

...

Căn phòng quen thuộc, đã từng ngủ ở nơi này, nhưng lúc đến là lúc không được tỉnh táo, cũng không quan tâm nơi này thế nào! Bây giờ có cơ hội, Lạc Dao Dao quan sát kĩ một chút!

Căn phòng theo màu chủ đạo là màu tối, trang trí đơn giản nhưng bắt mắt, gây được ấn tượng. Nhưng với tính cách của Lăng Triệt, ngoài Lạc Dao Dao ra thì ai có tư cách được bước chân vào đây đâu chứ?

Lạc Dao Dao nhìn bộ váy trên người, sau đó ngước nhìn Lăng Triệt, nhỏ giọng lên tiếng:

_ Em lấy gì thay đồ đây? Nhà anh cũng không có đồ nữ.

Lăng Triệt không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đi đến cửa tủ quần áo, mạnh tay mở nó ra. Bên trong là những bộ quần áo đủ phong cách dành cho nữ.

Lạc Dao Dao bất ngờ, nhìn Lăng Triệt như không tin vào mắt mình. Cô đưa hai ngón tay cái lên khen ngợi anh, từ từ đi đến bên tủ, quan sát một lúc rồi trở nên đen mặt, giọng có hơi tức giận, hỏi:

_ Là anh chuẩn bị đồ sao?

_ Không phải anh, là Thược Dược đấy!

Lạc Dao Dao hít thở sâu, nhắm ngay bộ váy kín đáo nhất, lấy nó và đi vào phòng tắm. Lăng Triệt khó hiểu, hết nhìn theo Lạc Dao Dao rồi lại nhìn tủ đồ. Anh lấy đại một bộ ra xem, trước mắt anh là bộ váy sεメy, hở trên hở dưới. Bây giờ thì anh đã biết, tại sao cô lại tức giận rồi!

...

Sau một tiếng, cả hai đã yên ấm trên giường. Lạc Dao Dao có hơi ngượng ngùng khi nằm cạnh Lăng Triệt, dù sao lần trước cũng là do cô ngủ thϊếp đi, hoàn toàn không nhận biết chuyện gì!

Lăng Triệt nhắm mắt im lặng nằm bên cạnh, Lạc Dao Dao hơi khó hiểu, quay sang nhìn con người đang im lặng kia! Nghĩ anh đã ngủ say, cô thở phào, vừa nhắm mắt định ngủ, người bên cạnh liền có động tĩnh. Lạc Dao Dao giật bắn người, vội vàng ngồi bật dậy dựa lưng vào giường, ra sức đề phòng.

Lăng Triệt ngước nhìn Lạc Dao Dao, anh nhíu mày, bật cười ngồi dậy, cưng chiều hỏi:

_ Em làm gì vậy? Ngủ không được sao?

_ Anh...anh động đậy làm em sợ.

_ Sợ? Anh có làm gì em đâu? Nếu muốn, cái ngày hôm đó em nghĩ mình còn cơ hội để về không?

Lạc Dao Dao có hơi nghi ngờ, nhưng gương mặt và ánh mắt của Lăng Triệt, khiến cô phải tin tưởng. Cô nhẹ nhàng nằm xuống, chăn kéo lên đến cổ, ánh mắt len lén nhìn sang anh.

Lăng Triệt vẫn ngồi đó, nhìn từng hành động đáng yêu của Lạc Dao Dao, khiến anh mỉm cười không thôi! Lăng Triệt nằm xuống bên cạnh, nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng hỏi:

_ Anh có thể ôm không?

Lạc Dao Dao kinh ngạc nhìn Lăng Triệt, trầm ngâm một lúc rồi nhích từ từ vào lòng anh, tay tự nhiên vòng qua ôm lấy anh, giọng nhỏ nhẹ vang lên:

_ Triệt, anh có phải thường xuyên bị mất ngủ không?

_ Em hỏi vậy là sao?

_ Em có ngửi thấy mùi thuốc ngủ, còn có vỏ thuốc trong nhà vệ sinh.



_ Sao lại ngửi ra được?

Lạc Dao Dao ngước nhìn, nhíu mày trả lời:

_ Loại thuốc này ông em khi còn sống rất hay dùng. Em đến thăm luôn ngửi thấy, hỏi ông thì ông bảo là thuốc ngủ.

_ Bị em phát hiện rồi, nhưng anh không uống thường xuyên.

_ Nhưng như vậy cũng không tốt.

_ Được, sau này không uống nữa! Ngủ đi, ngủ ngon.

_ Anh ngủ ngon.

...

Sáng hôm sau.

Hắc Tử Minh vừa có bạn gái, anh ta liền không xem phụ nữ ra gì, đến cô thư ký quyền năng của mình cũng chẳng đặt vào mắt.

Lâm Nhật Hạ cầm theo hợp đồng đi vào, nhìn Hắc Tử Minh vừa có được tình yêu, hồn phách cứ như trên mây, khiến cô ta cũng mệt mỏi giùm. Cô ta đặt hợp đồng xuống bàn, nhỏ giọng lạnh lùng lên tiếng:

_ Hắc tổng, anh xem qua rồi kí giúp tôi. Hắc tổng...

Hắc Tử Minh vẫn còn mộng mơ trên mây, không thèm đáp lời của Lâm Nhật Hạ, khiến cô ta tức giận, đập tay xuống bàn, lớn giọng gọi:

_ Hắc tổng, công ty phá sản rồi!

_ Gì chứ? Phá...phá sản rồi? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lâm Nhật Hạ nhìn Hắc Tử Minh đang cuống cuồng lên, cơn tức giận đã biến mất, vội vàng nhỏ giọng nói:

_ Anh nghe nhầm rồi, tôi bảo anh kí hợp đồng này giúp tôi.

_ Lâm Nhật Hạ, cô...

_ Hắc tổng...

Hắc Tử Minh tức giận, chỉ xem sơ qua hợp đồng rồi định đặt bút kí. Lâm Nhật Hạ liền lên tiếng, khiến anh ta thở dài:

_ Hắc tổng, anh đọc kĩ rồi hãy kí.

Hắc Tử Minh đọc xong rồi kí nhanh vào, đưa lại cho Lâm Nhật Hạ, sau đó kiêu ngạo lên tiếng:

_ Lâm Nhật Hạ, sau này cô đừng gần gũi với tôi quá, bạn gái tôi ghen đấy!

_ Vậy anh đừng nói giọng "mẹ" như vậy, mẹ tôi biết sẽ đem mười tám đời nhà anh ra hỏi thăm đấy!

_ Cô... Lâm Nhật Hạ, cô đáng ghét.

Sở dĩ Lâm Nhật Hạ cư xử như vậy, chỉ là do phía sau cô ta có ba của Hắc Tử Minh chống lưng. Cũng vì có Lâm Nhật Hạ, Hắc Tử Minh mới nắm vững chức chủ tịch này lâu như vậy! Nếu không, những con sói xung quanh đã chiếm trọn Hắc thị này từ lâu rồi!



...

Buổi tối, Hắc Tử Minh hẹn Dương Nhi đi hẹn hò, điểm đến đầu tiên là nhà hàng nổi tiếng nhất trong thành phố.

Cả hai chọn ngồi bên ngoài, không bao phòng riêng, không khí vừa tốt vừa có thể ngắm phong cảnh bên ngoài.

Dương Nhi chọn món xong, ngước nhìn Hắc Tử Minh, lên tiếng hỏi:

_ Tử Minh, anh ức hϊếp Lâm Nhật Hạ sao? Cô ấy gọi điện cho em, bảo là...

_ Dương Nhi, em đừng nghe lời cô ta, cô ta nói bừa đấy!

_ Em chưa nói xong mà!

Hắc Tử Minh im lặng, gãi gãi đầu nghe Dương Nhi nói tiếp:

_ Bỏ đi, một lát chúng ta đi đâu đây?

_ Hả, em muốn đi đâu cũng được!

_ Tử Minh!

Một giọng nói dẹo muốn chảy nước vang lên, khiến Hắc Tử Minh kinh ngạc ngước nhìn. Người phụ nữ gây ám ảnh cho anh ta, từ hồi học đại học đến bây giờ.

Dương Nhi cũng nhìn theo, ánh mắt và gương mặt bình tĩnh của mình, hơi khiến Hắc Tử Minh yên tâm trong lòng.

Cô gái kia tiếp tục lên tiếng, không xem Dương Nhi đang có mặt ở đây, mà lên tiếng tán tỉnh Hắc Tử Minh:

_ Tử Minh, lâu rồi không gặp, anh không nhớ em sao? Em nhớ anh chết đi được!

_ Ngô Bảo Ngọc, cô điên rồi sao? Không thấy bạn gái tôi ngồi đây sao?

_ Bạn gái anh? Chào chị, em là bạn gái của Hắc Tử Minh, à không, là bạn cũ, em nhầm thôi, chị đừng để ý.

Dương Nhi mỉm cười, hai tay đặt lên bàn, bình tĩnh ngước nhìn Ngô Bảo Ngọc, vui vẻ nói:

_ Không sao, nếu là bạn cũ của Tử Minh, vậy tôi nên gọi một tiếng chị chứ nhở? Tôi là người biết kính trên nhường dưới, không thích làm lớn cũng chẳng thích làm nhỏ.

_ Cô... Tử Minh, anh xem bạn anh kìa, không xem trọng em gì cả!

_ Cô có xem trọng ai đâu? Mau đi chỗ khác đi!

_ Em chỉ muốn chào hỏi thôi mà! Anh sao lại...

Hắc Tử Minh thở dài, lạnh lùng lên tiếng, khiến cô ta tức giận bỏ đi:

_ Ngô Bảo Ngọc, tôi có bạn gái rồi, đừng có suốt ngày làm phiền người khác! Còn nữa, con gái gì mà nói chuyện dẹo không chịu được! Mau đi đi!

_ Anh...

Ngô Bảo Ngọc tức giận rời đi, Dương Nhi nhìn theo mà bật cười, không tiếc làm hành động khen ngợi Hắc Tử Minh. Anh ta thấy vậy liền lên mặt, bật cười theo cô ta.