Chương 23

Cổng Quốc Tử Giám, đại đa số học sinh đều đã ngồi xe về phủ, chỉ còn đám người thế tử Đoan Vương bị phu tử phạt và Trình Thiệu An tạm thời chưa chờ được chị.

Trình Thiệu An vừa nhìn thấy đám người thế tử Đoan Vương đi đến, muốn nhanh nhanh né tránh để không xảy ra chuyện nhưng vẫn là muộn rồi.

Nó bị thế tử Đoan Vương - Liễu Thừa Hỗ gọi lại:

“Ê, đằng trước kia, đứng lại.”

Trình Thiệu An đành phải dừng chân lại, xoay người về phía Liễu Thừa Hỗ rồi đứng thẳng.

Liễu Thừa Hỗ nhìn nó, không quen biết, tuỳ tùng bên cạnh lập tức nói:

“Thế tử điện hạ, đây là thế tử Kiêu Dũng Hầu - Trình Thiệu An, cô nó là phu nhân của Lý thừa tướng, là anh em họ với Lý Thụy Phong đã mách chúng ta với thầy vào hôm nay, nếu chúng ta không đυ.ng đến Lý Thụy Phong được, không bằng…”

Liễu Thừa Hỗ vừa nghe đến tên của kẻ đối đầu với mình thì lập tức bùng nổ:

“Có quan hệ họ hàng với họ Lý thì có thể là thứ gì tốt? Nếu bổn thế tử bởi vì anh họ ngươi mới bị phạt, vậy ngươi hãy chép sách thay bổn thế tử đi.”

Trình Thiệu An nhíu mày, từ chối, khiến cho thế tử Đoan Vương không vui, một đám vây lên hung hăng đánh nó một trận.

Cũng không phải Trình Thiệu An không thể đánh lại, một là giám thị quản lý việc này rất thích leo lên quyền quý, gia thế của mình không bằng thế tử Đoan Vương, ồn ào đến chỗ giám thị thì mình cũng không chiếm ưu thế, hai là nó không muốn gây chuyện cho nhà mình.

Một đám người đi rồi, Trình Thiệu An chầm chậm tự bò dậy từ trên mặt đất, yên lặng trở lại chỗ vừa rồi chờ chị gái.

Tôi vén màn xe lên, từ thật xa đã nhìn thấy em trai ngốc của tôi đứng ở cổng lớn chờ tôi.

Tôi kéo cánh tay đang ôm eo tôi của Liễu Thừa An ra, để anh ta lại trong xe ngựa, bảo anh ta thành thật, đừng có ra ngoài, đánh vỡ tấm lòng ngo ngoe rục rịch, muốn đi theo tôi của anh ta.

Tôi nhìn em trai:

“Thiệu An lại cao lên rồi.”

Nó cười rất ngoan:

“Thiệu An nhớ chị lắm đó, lần này chị ở lại nhà bao lâu hả?”

“Chắc là sẽ ở lại, không đi nữa.”

Tôi thấy mắt em trai sáng hết lên, cười rồi kéo nó lên xe ngựa.

Động tác leo lên trên xe ngựa của em trai bỗng cứng đờ, tôi theo ở phía sau, nhìn thấy chân nó không tự giác mà run lên một chút, cảm giác có hơi không đúng lắm.

Đầu nó vừa mới dò vào, lại lập tức rụt về, nhìn tôi với vẻ hoảng sợ, há miệng nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Nhìn chị làm gì, vào đi!” Tôi đẩy mạnh nó vào thùng xe một cái.

Chân trước của nó chạm sàn, thuận thế hành đại lễ với Liễu Thừa An luôn:

“Thần, Trình Thiệu An khấu kiến bệ hạ!”

Liễu Thừa An kéo nó lên:

“Không cần đa lễ, ở đây cũng không có người ngoài, gọi anh là anh rể là được.”

Tôi trợn trắng mắt:

“Liễu Thừa An, tôi còn chưa đồng ý với anh cơ mà!”

Liễu Thừa An không dám nói tiếp nữa, tôi thì toàn tâm toàn ý mà bắt đầu quan sát Trình Thiệu An.

Tôi cảm thấy chắc chắn trên người nó có chuyện.

Tôi nắm lấy cánh tay em trai, đẩy tay áo nó lên, không nghĩ rằng lại lộ ra những vết thương, vừa nhìn đã biết là mới có, tôi thật sự bị chọc giận điên rồi.

“Sao lại thế này? Ai đánh em!” Càng phẫn nộ, tôi lại càng bình tĩnh.

Em trai ấp úng, không chịu nói, tôi dùng ánh mắt ra hiệu với Liễu Thừa An, anh lập tức hiểu ý:

“Em cứ nói là được, trẫm chắc chắn sẽ làm chủ cho em.”

Em trai lập tức không chút do dự nói ra:

“Liễu Thừa Hỗ, là thế tử Đoan Vương Liễu Thừa Hỗ. Chị ơi, anh rể ơi, nó không phân xanh đỏ đen trắng đã đánh em luôn á, hu hu hu hu.”

Đầu tiên là tôi nói với xa phu:

“Giờ không về nhà, đến phủ Đoan Vương.”

Sau đó dùng một sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ nhìn Liễu Thừa An, anh vội vàng tỏ vẻ:

“Có mấy kẻ thân thích, anh không thân với bọn họ. Đến lúc đó Tịnh Di em tùy tiện giáo huấn trả thù, anh tuyệt không hai lời.”

Sau đó thì rúc vào một góc ôm ấp cùng với em trai.

Chỉ còn lại một mình tôi, ngồi ở giữa xe ngựa, thong thả ung dung mà xắn tay áo lên, cột chắc, mở ngăn bí mật của xe ngựa ra, bắt đầu chọn lựa vũ khí thuận tay.

Dao ngắn, sẽ đổ máu, không được, quá máu me; côn hai khúc, tôi không biết chơi, không được; búa, không dễ khống chế sức lực, không được; rìu bổ lại càng máu me hơn, không được…

Tìm một lúc lâu, vẫn không tìm được cái nào hợp tâm ý.

Thôi, đến lúc đó vẫn nên cho bọn họ một cái bạt tai giống với thế tử Trung Nghĩa Hầu trước đi, đánh ngốc trước đã, tiếp theo thì dùng tay đánh, mức độ phản kháng sẽ thấp hơn rất nhiều.