Chương 5

Trần Tri Văn bị ông ta túm tóc ấn xuống đất, cô bé không ngừng phản kháng, nhưng sức lực không bằng Tề Cương, mảnh thủy tinh vỡ đâm vào cổ tay của em ấy.

- Đồ đê tiện, rót rượu cũng không biết làm, mày mẹ nó còn nghĩ mình là đại tiểu thư à? Chân tay vụng về, tốt nhất đừng đi học, học chả ra cái mẹ gì đâu! Ngày mai ông đây tìm cho mày một hộp đêm, mày nhanh chóng đi làm ở đó đi!

Mẹ Tề ngơ ngác, thờ ơ, lạnh nhạt đứng đó.

Tôi cau mày, sự bực bội trong lòng đã dâng đến đỉnh điểm.

Nguồn gốc gia đình giống như một món nợ rối mù khó giải quyết, không thể dùng ngôn từ để diễn tả hết được sự đáng sợ của nó.

- Coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai đúng không?

Tôi đạp một phát vào cái ghế Tề Cương đang ngồi, nhìn ông ta khóc trời khóc đất, mắng trên mắng dưới.

- Tao nuôi một con sói vô ơn rồi, bây giờ dám ra tay với ông đây, ngày mai chắc mày còn có thể đi đào mộ tổ …

- Cho dù đào mộ tổ thì sao hả?

Tôi hỏi. Tề Cương dừng khóc.

- Đừng nghĩ có thể dùng đạo đức để trói buộc tôi, tôi vốn chả quan tâm đến cái thứ đó. Tôi cũng không phải người nhà họ Tề, mộ tổ tiên nhà các người cũng không phù hộ đến tôi. Huống chi …

Tôi dùng ánh mắt căm ghét nhìn ông ta:

- Có thể sinh ra cái loại con cháu bất hiếu như ông, tổ tiên như vậy, đào mộ cũng được.

- Bác Sinh … sao con có thể nói chuyện với cha con như vậy hả!

Mẹ Tề hét lớn:

- Chúng ta là cha mẹ của con đấy!

Tôi nhìn về phía bà ta, ánh mắt mỉa mai khiến cho người đàn bà vừa lạnh lùng vừa ngu muội này dần chột dạ.

- Cha mẹ sao? Bà đang nói đến người mẹ vì nghĩ sinh con gái sẽ không sống nổi nên không ngần ngại cướp đi con của người khác à? Hay là người cha chỉ biết say rượu và hành động như một thằng lưu manh? Bà sẽ không nghĩ là những việc bà đã làm, vĩnh viễn không một ai biết chứ?

- Hóa ra là mày!

Tề Cương như tìm được nơi trút giận, đứng lên, điên cuồng tát vào mặt mẹ Tề.

- Con mụ đê tiện! Để tao làm con rùa xanh nhiều năm như vậy! Nuôi con trai của thằng khác! Con đ.-ĩ, muốn làm phản à, dám để tao phải nuôi con trai người khác!

Mẹ Tề quỳ xuống đất xin lỗi, phối hợp khóc lóc rồi tự tát mình mấy cái.

Tiếng gầm gừ đến mất âm của Tề Cương bẻ gãy tia lý trí cuối cùng của tôi.

Tôi lật đổ bàn. Đồ nhắm rượu trên bàn đổ ra khắp sàn nhà.

Tôi dứt khoát gọi cảnh sát.