Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Và Thiên Kim Giả Cùng HE

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi khi cảnh sát cũng không xử lý được những việc bạo lực gia đình như thế này.

Tề Cương ngồi ở Cục cảnh sát tự nhiên như ở nhà, bắt chéo chân, còn rung đùi.

Mẹ Tề thuần thục bày tỏ mong muốn hòa giải, phàn nàn nói đây chỉ là việc nhà thôi, bị cái thằng con bất hiếu là tôi ầm ĩ ra ngoài, thật chẳng ra gì.

Ngay từ đầu tôi đã biết mọi chuyện sẽ chỉ kết thúc như vậy.

Dù sao cũng không mong đợi gì nhiều.

- Uống chút nước đi.

Tôi mua cho Trần Tri Văn một chai nước rồi cả hai chúng tôi cùng rơi vào môt sự yên lặng kì lạ.

- Tôi …

- Anh/Em …

Hai chúng tôi đồng thời mở miệng.

- Em nói trước đi.

Tôi dựa vào tường, nâng cằm lên với vẻ lười nhác.

- Xin lỗi.

Trần Tri Văn nhỏ giọng nói.

- Hôm nay tôi mới biết được, năm đó, là … mẹ của tôi đã đổi con, bà ấy …

- Ngay từ ban đầu, tôi cũng từng có oán giận.

Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé:

- Tôi từng nghĩ, rõ ràng tôi không làm gì sai cả, lại bởi vì ham muốn cá nhân của bà ta mà tôi phải sống cuộc đời như thế này trong bằng đấy năm.

Khi còn bé tôi khá yếu, Tề Cương đánh tôi cũng không nương tay, trên người dường như lúc nào cũng có vết thương.

Đến khi lớn một chút, học đến cấp 2, tôi nghe thấy mẹ Tề tự lẩm bẩm nói một mình, mới biết được sự thật về việc đổi con năm đó.

Lúc ấy lòng tôi tràn đầy thù hận.

Nhưng tôi cũng chỉ hận hai người đó.

Trần Tri Văn nghe tôi nói vậy, đầu cúi càng thấp.

- Nhưng em không làm gì sai cả.

Tôi vỗ vai em ấy:

- Nên em không cần áy náy với tôi, kiếp nạn này là sự an bài của số phận rồi.

Từ Cục cảnh sát đi ra, tôi định đi tìm chỗ ở cho Trần Tri Văn trước.

Tề Cương có chết cũng chẳng thay đổi được, tôi sợ ông ta lại ra tay với Trần Tri Văn.

Mẹ Tề lén lén lút lút kéo Tề Cương sang một bên, thì thầm cái gì đó.

Sắc mặt Tề Cương thay đổi, ảnh mắt lộ ra sự tham lam.

Ông ta đổi thái độ, muốn lôi Trần Tri Văn về nhà.

- Tao mang con gái tao về nhà còn cần sự đồng ý của mày à?

Ông ta cậy mạnh đẩy tôi ra.

Trần Tri Văn không muốn tiêu tiền của tôi, chỉ cúi đầu nói câu cảm ơn.

Em ấy đi về với Tề Cương

Trước khi đi, tôi đưa số điện thoại di động cho Trần Tri Văn, bảo cô bé nếu gặp chuyện gì thì gọi cho tôi.

Nhưng trong lòng tôi và em ấy đều hiểu rõ. Em ấy sẽ không gọi.
« Chương TrướcChương Tiếp »