Chương 5

Rất rõ ràng, đôi bạn thân hai người xét về phương diện này, không hề có cái gọi là tâm linh tương thông.

Không tâm linh tương thông thì thôi, việc giải mã về giấc mơ của Thẩm Minh Chi còn quá… xa rời thực tế.

Mạnh Ninh im lặng, chuẩn bị sẵn tâm lý, giải thích cho cô ấy về giấc mơ của mình.

Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Minh Chi lại gửi tới một tin nhắn khác.

[ Địa điểm? ]

Mạnh Ninh: [ Ừm… Là căn phòng nghỉ bỏ trống ở trường chúng ta. ]

Thẩm Minh Chi kinh ngạc: [ Play giam cầm? ]

Thẩm Minh Chi: [ Không ngờ Giang Trạch Châu có khẩu vị này. ]

Mạnh Ninh: “……”

Hoàn toàn là cuộc nói chuyện lệch tần sóng.

Sợ cô ấy sẽ nói thêm điều gì linh tinh, Mạnh Ninh đã lập tức gọi điện, kịp thời giải thích về giấc mơ của mình.

Thẩm Minh Chi nghe xong, đột nhiên mất hứng: “Cậu đã nằm mơ rồi, sao không mơ cái gì lớn lao hơn chút? Ví dụ như ôm hôn, sờ soạng?”

Mạnh Ninh đưa tay đỡ trán, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Cậu thì sao, giấc mơ của cậu như thế nào mà đáng sợ?”

Thẩm Minh Chi gào lên: “Woa, tớ nói cậu nghe, tớ mơ thấy ma…”

“……”

“……”

Sau khi kể về giấc mơ của nhau xong, Thẩm Minh Chi nói: “Hôm nay tớ chiêu đãi, một ngày tốt như vậy, ăn mừng chút.”

Mạnh Ninh hoài nghi: “Hôm nay là ngày tốt gì sao?”

Thẩm Minh Chi: “Ừ, hôm nay là ngày mộng xuân đầu tiên của cậu, không đáng ăn mừng sao?”

Mạnh Ninh hoàn toàn cạn lời.

Trò chuyện thêm vài câu, hai người quyết định chỗ ăn tối rồi cúp điện thoại.

Mạnh Ninh dậy tắm rửa, dọn dẹp nhà cửa một lát, ăn trưa rồi lên đường đi dạy Giang Du Đinh.

Giang Du Đinh từng có giáo viên dạy đàn Cello, nhưng giáo viên kia trong nhà có việc, xin nghỉ phép ba tháng. Khoá học ba tháng là điều mà không người chơi đàn nào muốn tiếp nhận, chỉ có học sinh đang đi học với nhận mà thôi.

Mạnh Ninh dạy kèm Giang Du Đinh, là một sự tình cờ.

Trong tâm lý học có một quy luật gọi là quy luật sáu người, người ta nói hai người xa lạ, có thể thông qua sáu người, để thiết lập mối quan hệ.

Mạnh Ninh và Giang Du Đinh là hai người xa lạ.

Mà mạng lưới thiết lập quan hệ, là Giang Trạch Châu và Kim Hề.

Kim Hề và Mạnh Ninh đều làm việc trong vũ đoàn ballet Nam Thành, có điều một người thuộc dàn nhạc, người kia thuộc vũ đoàn.

Trên thực tế, Kim Hề cũng từng do dự khi giới thiệu Mạnh Ninh đến chỗ Giang Du Đinh dạy kèm. Người theo học nghệ thuật, điều kiện gia đình đều không tệ, “Nếu cậu không muốn đi cũng không sao, không cần phải nể mặt tớ… Chỉ là chút tiền mà thôi.”

Hai ngày cuối tuần, học phí 5000 tệ theo giờ.

Mạnh Ninh nói đùa: “Chút tiền gì chứ.”

Hai tuần là sắp bằng một tháng lương của cô rồi.

Thứ Mạnh Ninh quan tâm không phải là tiền.

Mà là Giang Trạch Châu.

Trước khi lên lớp, Kim Hề cong khoé môi, nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Giang là tiểu ma vương hỗn thế, nếu cậu bị thằng bé bắt nạt, phải nói ngay cho tớ biết.”

Tiểu ma vương hỗn thế.

Mạnh Ninh sững sờ hỏi: “Tại sao không gọi là đại ma vương?”

“Bởi vì đại ma vương hỗn thế là anh trai thằng bé.”

“……”

Mạnh Ninh cho rằng, người được mệnh danh là tiểu ma vương kia, sẽ thói hư tật xấu đầy mình. Nhưng khi gặp mặt rồi, mới phát hiện Giang Du Đinh không hề giống tiểu ma vương chút nào. Thậm chí còn cảm thấy, cậu rất đáng yêu.

Cậu mới mười tuổi, là độ tuổi ham chơi nhất, chưa trưởng thành về mặt tinh thần. Mỗi khi luyện đàn không thuận lợi, cậu không hề che giấu cảm xúc của mình, viền mắt đỏ hoe, “Em không muốn luyện đàn, em muốn đến công viên giải trí.”

Cậu nghẹn ngào, cố gắng để nước mắt không rơi. Dáng vẻ đó, khiến trái tim Mạnh Ninh khẽ nhói đau.

Nhưng Giang Du Đinh lại rất trưởng thành---

Than thở xong, cậu khịt mũi, quay đầu dụi đôi mắt đỏ hoe không nước mắt, lúc quay lại đã mỉm cười thật tươi, nói với Mạnh Ninh, “Cô Tiểu Mạnh, chúng ta luyện đàn tiếp đi.”

Mạnh Ninh kinh ngạc trước sự hiểu chuyện của cậu bé, sau đó lại nghe thấy cậu nói: “Em cũng muốn giống như anh trai, trở thành niềm tự hào của ba.”

Đại khái trong mắt Mạnh Ninh, đây chính là khoảnh khắc đáng yêu nhất của Giang Du Đinh.

Mỗi khi khoe khoang về Giang Trạch Châu, anh trai của cậu---

“Anh trai em rất giỏi, hồi còn đi học, luôn đứng trong top ba của trường!”

“Anh ấy không phải là một tên mọt sách chỉ biết học hành đâu, anh ấy cũng biết chơi Cello, đã vượt qua bài thi cấp mười!”

“Có phải cô cảm thấy anh em chỉ biết chơi Cello không? Sai rồi nha. Anh trai em biết rất nhiều thứ, cello, piano, violin, anh ấy đều có thể chơi được. Không chỉ thế, anh ấy đã đỗ bằng lái xe từ khi học Đại học.”

“Siêu-ngầu-luôn-!”

“……”

“……”

Chỉ cần nhắc đến Giang Trạch Châu, Giang Du Đinh đều nói không ngừng nghỉ.

Qua miệng của Giang Du Đinh, Mạnh Ninh như thể làm quen lại với Giang Trạch Châu.

Những năm qua, Mạnh Ninh luôn nghe về Giang Trạch Châu qua lời của người khác, còn về bản thân anh---

Cô chưa từng gặp qua.

Ngay cả khi dạy kèm em trai anh, ở nhà anh, Mạnh Ninh đều chưa bao giờ nhìn thấy anh.

Mạnh Ninh tò mò, mượn cơ hội Giang Du Đinh đang khoe về anh trai cậu, giả vờ hỏi một câu, “Anh trai em không sống ở nhà sao?”

Giang Du Đinh nói: “Anh trai em có nhà riêng, mỗi tháng chỉ về nhà một lần.”

Vì thế, Mạnh Ninh hi vọng hết lần này đến lần khác. Nhẩm tính thời gian, đợi đến cuối tháng, cũng là hôm qua, cuối cùng cô đã gặp được Giang Trạch Châu như mong muốn.

Hôm qua là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Hôm nay có thể là lần thứ hai.

Giang Trạch Châu mới về nhà hôm qua, chắc chắn sẽ ngủ qua đêm.

Nghĩ đế đây, cả người cô nhẹ đi, mang theo tâm tình tốt ra ngoài, đứng tìm chìa khoá xe ở lối vào. Tối qua về nhà, cô không thấy chìa khoá đâu, may là cửa nhà có thể dùng vân tay để mở. Cô còn cho rằng mình để quên ở nhà, kết quả lục lọi tủ một hồi, vẫn không tìm thấy.

“…… Không phải chứ? Mất rồi sao?”

Chìa khoá cửa và chìa khoá xe của cô móc cùng với nhau. Khoá cửa còn một chìa khác, không có vấn đề gì lớn. Xe hơi cũng có chìa dự phòng, nhưng để ở nhà ba mẹ cô. Cô phải tìm thời gian về nhà lấy mới được, thật phiền phức.

Mạnh Ninh mím môi quay vào phòng, lấy chìa khoá cửa trong hộc tủ đầu giường.

Cùng lúc đó.

Trên bàn làm việc của Giang Trạch Châu, xuất hiện thêm một chùm chìa khoá ô tô.

Chìa khoá kim loại lạnh như băng, bên trên có in logo thương hiệu bốn vòng tròn, Audi.

Giang Trạch Châu liếc qua một cái, “Chìa khoá xe của ai?”

Trợ lý Đinh Thanh Vân hoài nghi: “Không phải là chìa khoá xe của anh sao?”

“Không phải.”

“Nhưng tôi tìm thấy chùm chìa khoá này trong xe anh.”

Tối hôm qua, trời đổ mưa to, xe Giang Trạch Châu dính đầy bùn đất. Nhân giờ nghỉ trưa, Đinh Thanh Vân đã lái xe đem đi rửa, nào ngờ bị nhân viên rửa xe gọi lại, “Người anh em, cậu để quên chìa khoá xe.”

Trong gara của Giang Trạch Châu chỉ có hai chiếc xe, một chiếc là Cayenne màu đen, chiếc còn lại là xe thương vụ của Mercedes-Benz.

Đinh Thanh Vân: “Có phải nhầm rồi không?”

Nhân viên trả lời: “Tìm thấy trong xe của cậu, không phải của cậu, lẽ nào là của tôi?”

Đều là những chiếc xe cao cấp, chỉ có điều chìa khoá khác nhau.

Nhân viên tự giễu cười, “Nếu tôi đi chiếc xe này, thì còn ở đây mà rửa xe sao?”

Tình cờ vào lúc này, có một chiếc xe hơi tiến vào trong cửa hàng, nhân viên chỉ vào nó, “Chính là nhãn hiệu đó. Có điều, chiếc xe của cậu là dáng mới ra mắt năm nay, nếu tôi đoán không sai, là một chiếc mui trần màu hồng phải không? Nghe nói phải đợi ba tháng mới lấy được xe.”

Dừng một lúc, nhân viên nói đùa, “Chắc là của bạn gái rồi?”

“Không phải, đây là xe của sếp tôi.”

“Ồ, vậy chắc đó là chìa khoá xe của bạn gái sếp cậu.”

“……”

Đinh Thanh Vân hiểu rõ ông chủ nhà mình, “Sếp tôi không có bạn gái.”

“Thế chắc là em gái rồi.”

“Anh ấy chỉ có em trai.”

“……”

Nhân viên dừng lại, ngước đôi mắt một mí lên, trừng mắt nhìn Đinh Thanh Vân, “Này, tôi nói cậu đó, cậu là thánh bắt bẻ à? Chìa khoá chiếc xe này, chắc chắn không thể nào là cmn xe của sếp cậu được. Đây là xe dành cho các cô gái trẻ tuổi, hơn nữa sếp cậu có bạn gái hay không, cậu biết được chắc?”

Ngẫm nghĩ cẩn thận thì, sếp cậu năm nay đã 26 tuổi.

Có khi, đã yêu đương thật rồi.

Bằng không, rất khó để lý giải, tại sao trên xe lại có chìa khoá ô tô khác?

Đinh Thanh Vân đã làm trợ lý của Giang Trạch Châu được hai năm, đại khái hiểu được tính khí của sếp mình. Trong công việc, anh sắc sảo mà tàn nhẫn, còn về đời tư thì khá là kín tiếng, đặc điểm lớn nhất là không gần gũi với phụ nữ.

Trước tiên bỏ qua gia cảnh, chỉ với khuôn mặt của Giang Trạch Châu thôi---

Trên dưới công ty, đã có không ít cô gái đến hỏi thăm về anh.

Ai cũng trở về trong vô vọng.

Điều kiện của anh thừa sức để ăn chơi đàng điếm, mỹ nhân vây quanh, nhưng anh ngay cả một ánh mắt cũng lười liếc qua.

Loại đàn ông này, không dễ gần, không dễ hoà hợp, càng không dễ theo đuổi.

Nhưng dù có khó theo đuổi đến đâu, cũng không thể nào độc thân mãi được, phải không?

Đinh Thanh Vân gạt đi sự tò mò của mình, quan sát sắc mặt đối phương và nói, “Có thể là người bạn ngồi trên ghế phụ của anh đã đánh rơi.”

Người có thể ngồi lên xe Giang Trạch Châu, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Anh đang tập trung xem tài liệu, không nghĩ nhiều, “Cậu liên lạc với Chu Dương và Hạ Ti Hành, xem có phải chìa khoá của hai bọn họ không.”

Đinh Thanh Vân trầm mặc, “Giang tổng, hình như chủ nhân chiếc chìa khoá xe này, là phụ nữ.”

Đầu ngón tay đang trượt chuột của Giang Trạch Châu chợt khựng lại, ánh mắt dưới gọng kính vàng nâng lên, lạnh lùng nhìn qua, “Phụ nữ?”

Đinh Thanh Vân: “Khụ… Chiếc xe này, hẳn là dòng mà phụ nữ lái.”

Phụ nữ?

Giang Trạch Châu nhíu mày.

Đột nhiên, một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí.

Giang Trạch Châu hiếm khi lãng phí thời gian vào những vấn đề và người không liên quan, giáo viên dạy Cello hai năm của Giang Du Đinh, đến tận bây giờ, Giang Trạch Châu còn không thể nhớ tên người đó.

Còn giáo viên Cello tạm thời kia.

Gần như giây tiếp theo, trong đầu nảy ra một cái tên.

----- Mạnh Ninh.

Thật kỳ lạ.

Vào lúc anh im lặng, Đinh Thanh Vân lại hỏi: “Giang tổng, là người bạn nào của ngài đánh rơi? Tôi lập tức liên lạc với cô ấy.”

Giang Trạch Châu nhướng mắt, suy nghĩ vài giây, trầm giọng nói: “Cậu liên lạc với Kim Hề, đây là của người bạn chơi Cello của cô ấy.”

Không biết có phải anh nhìn lầm hay không, mà nghe xong lời anh, trên mặt Đinh Thanh Vân hiện lên một nét tiếc nuối.

Giang Trạch Châu: “Sao thế?”

Đinh Thanh Vân vội xua tay: “Không có gì, không có gì.”

Cậu xoay người rời khỏi văn phòng, cửa còn chưa đóng, bên trong lại truyền tới âm thanh, “Đợi đã---”

“Có chuyện gì sao, Giang tổng?”

Ánh mắt Giang Trạch Châu rất hờ hững, lúc nhìn người khác, sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách. Tựa như bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất, tựa như biển cả vô tận.

Đôi mắt một mí cụp xuống, “Thôi, để tôi tự liên lạc cô ấy.”

“Vâng.”

Đinh Thanh Vân ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại rồi lẩm bẩm: “Liên lạc ai? Cô ấy, là Kim Hề hay là chủ nhân của chìa khoá xe?”