Chương 8

Chu Dương vui vẻ dứt lời, đám đông im lặng vài giây. Sau đó, ánh nhìn thăm dò và bát quái khắp nơi đổ dồn về phía Mạnh Ninh.

Người là do Giang Trạch Châu đưa tới.

Nhưng Chu Dương lại nhìn trúng.

Quả là một màn kịch tranh đoạt đặc sắc.

Ngay cả Chu Dương cũng thấy cao hứng, nóng lòng muốn biết phản ứng của Giang Trạch Châu.

Liếc sang phía Giang Trạch Châu, chỉ thấy anh đang làm ngơ như không có mặt tại hiện trường, thậm chí không nhìn Chu Dương hay Mạnh Ninh một cái.

Như thể đó là chuyện của Mạnh Ninh và Chu Dương, không liên quan đến anh.

Có người trời sinh lãnh đạm, không động lòng với nhân thế, có thể bỏ mặt một cô gái trong tình cảnh khó khăn này. Chu Dương bĩu môi, không giống anh ta, anh ta không nỡ để cho người đẹp này chịu thiệt thòi dù chỉ một chút. Ngay cả khi cô là kiểu người anh muốn tránh xa.

Đẩy cô vào cục diện rối rắm, là anh ta.

Cứu cô ra, cũng là anh ta.

“Tôi chỉ đùa thôi, mọi người đừng cho là thật.” Chu Dương đột nhiên cười nhẹ, giọng điệu mang vài phần trêu đùa. Anh ta bưng đồ uống lên, xin lỗi một cách không nghiêm chỉnh là bao, “Bên cạnh Giang Trạch Châu đột nhiên xuất hiện phụ nữ là điều rất hiếm thất, tôi nhất thời kích động nên mới không ngậm được miệng, Mạnh-----”

Sau bao nhiêu năm, anh ta vẫn vậy. Đối với những cô gái mình không hứng thú, đến cái tên cũng lười ghi nhớ.

“Mạnh Ninh.” Cô nói.

“Phải, Mạnh Ninh.” Chu Dương tiếp lời, “Thật xin lỗi.”

Giọng điệu uể oải, không có chút cảm giác tội lỗi nào.

Mạnh Ninh khẽ cười, “Không sao.”

Chu Dương phất tay kêu phục vụ, gọi một phần súp ngọt cho Mạnh Ninh, anh ta cười: “Xem như một lời xin lỗi.” Dưới vẻ ngoài dường như không có gì nổi bật, là sự chu đáo và ân cần.

Loại chu đáo này, không phải tất cả mọi người đều có.

Ít nhất thì, Giang Trạch Châu không có.

Chu Dương nói thêm vài câu, một lúc sau, đứng dậy vào phòng vệ sinh.

Người phục vụ đẩy một xe súp ngọt tiến vào, hỏi xung quanh: “Là súp ngọt của vị nào ạ?”

“Bên này.”

Giang Trạch Châu một tay cầm lấy bát, đặt xuống trước mặt Mạnh Ninh.

Sự chủ động của anh khiến Mạnh Ninh được quan tâm mà sinh lo sợ, “Cảm ơn.”

Giang Trạch Châu không có phản ứng, lưng dựa ra sau, không nói lời nào. Khuôn mặt chìm trong ánh sáng, thần sắc lạnh lùng và xa cách. Một lúc sau, anh lấy điện thoại ra.

Quảng cáo mở đầu của ứng dụng thời tiết là phần mềm hẹn hò mới nhất được đưa ra bởi bộ phận phát triển trong cùng một công ty.

Nền màu xanh lá cây nhạt, phù hợp với không khí xuân hè, kèm theo dòng chữ trắng rất rõ ràng.

— Crush: Khoảnh khắc tình yêu ngắn ngủi.

Trong cuộc họp ngày hôm nay, Giang Trạch Châu cũng đã nhìn thấy phần mềm này. Nó có xu hướng trò chuyện và trút bầu tâm sự nhiều hơn là kết bạn.

Trên thị trường có rất nhiều phần mềm hẹn hò, muốn làm tốt thì phải đối mới và sáng tạo. Rõ ràng, phần mềm này không khác nhiều so với những phần mềm hẹn hò khác trên thị trường.

Anh thả lỏng đầu ngon tay, ấn “Bỏ qua”.

Màn hình điện thoại dường như ngấm nước, cảm ứng không nhạy, không “bỏ qua” được mà trực tiếp bấm vào phần mềm.

Phần mềm tự động tải xuống.

Giao diện tải xuống, là vài bức ảnh giới thiệu.

Quá buồn chán, Giang Trạch Châu đọc nội dung trên ảnh, là lời bộc bạch của người đã sử dụng.

Netizen A: Tôi không tin vào Crush, hôm nay cũng Crush rồi.

Netizen B: Crush vốn dĩ là một hành động không nói nên lời, giống như một năm chia làm bốn mùa, bốn mùa là xuân hạ thu đông, chứ không phải thu hạ xuân đông.

Netizen C: Bạn tôi nói, tôi mới biết thì ra tôi đang Crush một nam sinh! Tôi và cậu ấy hẹn nhau sáu giờ ăn tối, kết quả bốn giờ tôi đã đứng ngồi không yên, luôn nhìn vào điện thoại và chờ cậu ấy tới tìm tôi. Thì ra tràn đầy hi vọng vào một người, cũng là một loại Crush…

Netizen D: Có hai kiểu Crush, một là cảm nhận ngay lập tức, hai là nhận thức muộn màng. Người bạn, đừng trở thành người đến sau nhé!

Netizen C: Đúng thế, dù sao tôi đã Crush điên đảo lắm rồi. Lúc dùng bữa, tôi luôn không kìm được mà nhìn cậu ấy. Lúc chúng tôi ở cạnh nhau, tôi thường làm những chuyện trước đây chưa từng làm. Thật kỳ lạ, đây là thích sao?

Trang thứ hai, dừng ở đây.

Đầu ngón tay Giang Trạch Châu dừng trên màn hình, không nhúc nhích.

Anh khẽ mím môi, hàng mi rủ xuống, che đi nét phức tạp trong đáy mắt. Anh im lặng một hồi, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn.

Giang Trạch Châu đặt điện thoại xuống, cầm cốc nước lên nhấp vài ngụm, lòng vẫn bồn chồn không nguôi.

Ngẩng đầu tìm Chu Dương, trong đám đông sôi nổi không thấy bóng hình anh ta. Anh nhớ ra, nửa tiếng trước, Chu Dương đã đi vệ sinh, đến giờ vẫn chưa trở lại.

Phòng vệ sinh nằm ở hai đầu hành lang, phòng vệ sinh nam bên trái, phòng vệ sinh nữ bên phải.

Giang Trạch Châu xoay người sang trái, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, bước chân anh dừng lại, quay người đi về phía phòng vệ sinh nữ bên phải.

Nhà hàng gần trường Đại học đều có xu hướng ngon bổ rẻ, nhà hàng này là một ngoại lệ. Mục tiêu phục vụ chính không phải là sinh viên Đại học, mà là các tay đua đến trường đua xe.

Mức tiêu thụ bình quân đầu người tương đương với các nhà hàng đồ Tây cao cấp ở trung tâm thành phố, cho nên, lượng khách không quá đông.

Hành lang tĩnh lặng, tiếng nói chuyện trong phòng vệ sinh càng lúc càng rõ ràng.

Giọng nữ thì ngại ngùng, giọng nam thì bất cần.

Giang Trạch Châu rất kiên nhẫn, đứng ngoài hành lang chờ mọi chuyện kết thúc.

Nửa tiếng sau.

Tiếng nước róc rách, một nam một nữ, lần lượt bước ra.

Tâm tình Chu Dương rất tốt, trêu chọc người phụ nữ trong lòng, thả thính hết câu này đến câu khác.

Lúc nhìn thấy Giang Trạch Châu, Chu Dương nhéo eo người phụ nữ rồi nói nhỏ vào tai cô ta vài câu, người phụ nữ mặt đỏ bừng, tay đẩy ngực anh, “Anh phiền chết đi được.”

Nói xong, cô ta như một con rắn, thoát ra khỏi vòng tay Chu Dương.

Chu Dương nhướng mày: “Quay về đợi anh.”

“Em biết rồi.”

Giọng nói gợi cảm, vòng eo mảnh mai, thân hình đung đưa trong ánh sáng và bóng tối. Chu Dương mỉm cười nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, cho đến khi cô ta biến mất khỏi tầm mắt, “Đẹp không?”

Ánh mắt Giang Trạch Châu sắc lạnh: “Nóng lòng đến thế sao?”

Ý chỉ những gì vừa xảy ra trong phòng vệ sinh.

“Cũng tạm.” Chu Dương bị bắt tại trận cũng không hề ngại ngùng, “Chủ yếu là do cô ấy quá nhiệt tình. Tớ nói với cậu, nên tìm một người bạn gái như thế này, nhiệt tình như lửa, giống như một con mèo, cào cấu trái tim cậu, khiến cơ thể cậu càng thêm ngứa ngáy.”

Chỉ trong một tiếng, từ người xa lạ trở thành bạn trai bạn gái, chỉ có Chu Dương mới có thể làm được.

“Nam nữ trưởng thành lại độc thân, nhìn trúng đối phương thì ở bên nhau, sao nào? Tớ cũng đâu có đoạt lấy của cậu.” Chu Dương dừng một giây, trong lời có lời, “Tớ thích kiểu phụ nữ như thế này, không dễ gì mới gặp được thì phải tận dụng cơ hội, đúng không? Tớ không tiến lên, ngộ nhỡ bị người khác cướp mất thì sao?”

“Có thể cướp đi, có nghĩa là nó không thuộc về cậu.”

Trên thương trường, Giang Trạch Châu là nhân vật kỳ cựu, nhưng trên tình trường, Chu Dương mới là người đi đầu. Anh ta dùng giọng điệu của người từng trải, dạy bảo Giang Trạch Châu, “Tình cảm không giống như kinh doanh, cần đánh giá nhiều lần mới xác định được có phù hợp hay không. Tình cảm rất đơn giản, thích rồi thì cứ đến với nhau thôi.”

Hiếm thấy, Giang Trạch Châu không lập tức phản bác anh ta.

Chu Dương nhướng mày, khıêυ khí©h: “Có phải cảm thấy tớ nói rất đúng?”

Giang Trạch Văn không trả lời mà đột nhiên hỏi: “Cậu có biết từ Crush không?”

Chu Dương: “Là sao?”

Giang Trạch Châu đau đầu, phiên dịch thành từ dễ hiểu nhất: “Nhất kiến chung tình.”

Chu Dương: “Phải phải phải, là nhất kiến chung tình!”

Anh ta khoác vai Giang Trạch Châu, nói vài lời lý lẽ: “Xã hội bây giờ phát triển rất nhanh, lâu ngày sinh tình hoàn toàn là mộng tưởng hão huyền. Tớ thấy, tình cảm thật sự, chính là nhất kiến chung tình. Không cân nhắc về xuất thân gia cảnh của cô ấy, chỉ nhìn vào tính cách và vẻ ngoài cô ấy mà thôi, ví dụ như…”

Chu Dương nhướng mày, “Người trong phòng đó, Mạnh-----”

“Mạnh Ninh.”

“Đúng, Mạnh Ninh.” Chu Dương nói, “Phải nói rằng cô ấy rất xinh đẹp, tớ vừa nhìn liền biết, đó là mẫu người mà cậu thích? Thế nào, nhất kiến chung tình rồi sao? Ồ không, là Crush rồi sao?”

Khoé miệng Giang Trạch Châu giật giật.

Chu Dương dường như nghĩ ra điều gì đó, ngữ khí mang theo chút mơ hồ, “Trong phòng kia có biết bao người họ Mạnh, làm sao cậu biết được tớ đang nói đến Mạnh Ninh? Giang Trạch Châu, cậu có ý gì?”

“……”

Giang Trạch Châu không tiếp lời.

Không có gì để nói, hay là, nói trúng tim đen mất rồi?

Chu Dương thích vế đằng sau hơn.

Có người quen với việc giả bộ, thì cứ thuận theo họ thôi.

“Cậu còn nhớ năm xưa, lúc bọn mình tầm bảy tám tuổi không? Tớ cũng không nhớ rõ, đại khái là Tiểu học. Khi đó chúng ta ra nước ngoài chơi, cậu nhìn trúng một mô hình, rất đáng quý. Vốn dĩ cậu có thể chi trả số tiền đó, nhưng tình cờ làm sao, ví của chúng ta lại bị trộm mất, không xu dính túi. Cậu chỉ đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào mô hình đó, cũng không đi vào.”

“Tớ hỏi cậu, có phải cậu rất thích nó không? Cậu lại giả bộ nói rằng, bình thường thôi.”

“Sau đó quay về khách sạn, tiền của chú Giang vừa chuyển vào tài khoản, cậu liền không nói một lời mà ra ngoài. Đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ, trời hôm đó mưa rất to, cậu chạy đi mà không kịp cầm ô, cuối cùng trở về ướt như chuột lột. Lúc quay về chỉ ngồi cạnh giường, sắc mặt đen lại như thể tớ nợ cậu tám triệu tệ không bằng.”

“Về sau tớ mới biết, lần đó cậu chạy ra ngoài để mua mô hình, nhưng đáng tiếc là mô hình đó đã bị người khác mua mất. Đó là phiên bản giới hạn toàn cầu, độc nhất vô nhị.” Chu Dương vỗ vai Giang Trạch Châu, khuyên anh, “Hàng hoá được sản xuất trên một dây chuyền lắp ráp, nói là giới hạn toàn cầu nhưng cũng không chỉ có một. Có điều, con người thì khác. Cậu không ôm cô ấy vào lòng, thì ngày mai, cô ấy sẽ ở trong vòng tay của người khác.”

Đèn hành lang mờ ảo và ấm áp, trên mặt Giang Trạch Châu, không có một tia ôn hoà nào.

Ánh mắt anh thâm thuý, thanh âm trầm thấp, nói: “Cho nên cậu gặp ai cũng yêu luôn, một người cũng không bỏ lỡ, không bỏ qua?”

Nửa câu sau khiến Chu Dương buồn cười, “Cái gì mà một người cũng không bỏ qua?”

Anh ta hỏi ngược: “Tớ một người cũng không bỏ qua, còn cậu hiếm hoi lắm mới gặp được người mình thích, vẫn muốn bỏ qua, phải không?”

Suy nghĩ một chút, Giang Trạch Châu đột nhiên đưa tay ra.

Chu Dương không hiểu: “Làm gì?”

Giang Trạch Châu: “Chìa khoá xe.”

Chu Dương giả câm giả điếc: “Chìa khoá xe nào cơ?”

Giang Trạch Châu nheo mắt, hít sâu một hơi, “Chìa khoá xe của Mạnh Ninh?”

“Ái chà, ba câu là lại nhắc Mạnh Ninh, còn nói không thích cô ấy.”

“……” Giang Trạch Châu hờ hững, “Không thấy phiền à?”

Chu Dương hứng thú liếc anh một cái, chậm rãi nói: “Chìa khoá xe có thể đưa cho cậu, nhưng cậu phải đồng ý với tớ một điều.”

Giang Trạch Châu: “Đưa chìa khoá đây. Còn mặc cả, cút đi.”

Chu Dương mặc kệ anh, nói: “Lát nữa có trò chơi tình nhân, cậu dẫn cô ấy qua đó đi.”

Giang Trạch Châu nhớ lại lời của Chu Dương lúc anh mới vào phòng bao, “Để cậu chung xe với cô ấy?”

Chu Dương nghẹn lời, vẻ mặt kinh hãi: “Đừng đừng đừng.”

Giang Trạch Châu nhíu mày.

Chu Dương: “Tớ sao dám ngồi chung xe với cô ấy chứ. Người ta như con thỏ trắng, ngây thơ thuần khiết. Tớ cảm thấy cô ấy chưa từng yêu đương, cho dù có, thì cộng vào cũng chưa nổi năm ngón tay.”

Giang Trạch Châu tán thành, phụ hoạ thêm: “Còn số lần yêu đương của cậu, có thể tính bằng cọng tóc.”

“……”

Chu Dương không nói nên lời, im lặng, tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Đưa cô ấy đến đó, hai người cậu một xe.”

Chu Dương lấy chìa khoá xe từ trong túi áo ra, khoé miệng nhếch lên, “Thế nào, nếu cậu đồng ý, tớ sẽ lập tức trả chìa khoá xe. Nếu không…”

Cửa sổ hành lang hé mở, tay cầm chìa khoá xe của Chu Dương duỗi ra ngoài cửa sổ, dùng đầu ngón tay móc chìa khoá, “Tay tớ dễ bị run, không cẩn thận làm rơi chìa khoá, thì phải làm sao đây?”

Giang Trạch Châu vô cảm đáp: “Đây là tầng hai, rơi thì có thể xuống nhặt.”

Khoé miệng Chu Dương giật giật, “Cậu có tin tớ ăn luôn chìa khoá không?”

“Ăn đi.”

“……”

“Mau ăn đi, đừng lề mề.”

“……”

Chu Dương bực mình nhảy dựng lên, “Giang Trạch Châu, cậu—”

“Cùng một xe, đưa chìa khoá đây.”

Lời còn chưa nói ra, đã bị chặn lại ngay tức khắc.

Gió đêm ngoài cửa sổ thổi tới, mang theo sức nóng oi ả của mùa hè, thuận theo khuôn miệng đang hé mở của Chu Dương, tràn xuống cổ họng.

Chấn động.

Không gì chấn động hơn.

Từ trước đến nay chưa từng chấn động như vậy.

Thật không ngờ, Giang Trạch Châu đã…

Đồng ý rồi?

Khi Chu Dương còn đang chết lặng, Giang Trạch Châu đã giật lấy chùm chìa khoá, nhét vào túi quần.

Sau đó, Giang Trạch Châu hơi khom người, nâng củi chỏ lên, nện mạnh vào bụng Chu Dương.

Cú đấm bất ngờ khiến Chu Dương đau tê tái, anh ta lấy tay ôm bụng, “Giang Trạch Châu, cậu cmn phát điên cái gì?”

Giang Trạch Châu lùi sau vài bước, xoa nắn cùi chỏ, đôi môi nhàn nhạt cong lên ý cười, “Không điên bằng cậu.”

Lời vừa dứt, năm ngón tay anh nắm thành quyền, một lần nữa đấm vào bụng Chu Dương.

Thứ rơi xuống cùng lúc với nỗi đau của Chu Dương, là giọng nói lạnh thấu xương của Giang Trạch Châu-----

“Biết cô ấy là mẫu người tớ thích, mà còn dám trêu chọc? Muốn chết sao.”

*