Chương 44.2:

Các cô giáo cảm thấy những đứa trẻ khác trong lớp có lẽ cũng sẽ được phụ huynh dặn dò tuyệt đối không được bắt nạt hai đứa trẻ của nhà họ Lâm. Lúc nghe thấy lời nói của bánh bao nhỏ, các cô giáo cũng không thể giả câm giả điếc, cô giáo Thu bèn cười nói: “Hai bạn nhỏ Vương Đại Bảo và Vương Tiểu Bảo... họ xin nghỉ rồi, sắp tới sẽ không đến nhà trẻ.” Trẻ con nhanh quên, qua một hồi có thể chúng đã không nhớ đến anh em sinh đôi nữa rồi.

“Ồ...”

Bánh bao nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, dù sao cũng không thích chúng, nhanh chóng rời sự chú ý lại nhìn Điểm Điểm. “Điểm Điểm, khi nào anh mới làm xong thế?”

Điểm Điểm làm cá mập con tặng Đường Đường đó! Bánh bao nhỏ đặt Cao Cao mình đang cầm xuống bên cạnh, nâng má đợi cá mập con.

“Xong ngay đây.”

Lăng Hãn rất thông minh, vừa nãy cô giáo chỉ thuận miệng nhắc một câu “trộn hai loại đất sét có màu sắc khác nhau lại thì có thể tạo thành màu mới”, hắn đã nhớ kỹ rồi. Hắn còn biết nặn một cục nhỏ thử trước, trộn ra màu thích hợp mới dùng cục đất sét to.

Thế nên lúc đó, đợi hắn làm xong cục vây cá cuối cùng gắn vào thân cá mập con tròn xoe thì một chú cá mập con rất giống trong bức tranh của bánh bao nhỏ đã hoàn thành rồi, không cần phải tô màu nữa.

“Oa! Điểm Điểm giỏi quá!!”

Hai mắt bánh bao nhỏ phát sáng, bàn tay nhỏ cẩn thận từng li từng tí nâng cá mập con bằng đất sét lên, vui đến mức chùm tóc xoăn cũng tung bay!

“Vẫn chưa khô đâu, cô giáo nói sau khi khô hết sẽ không bị biến dạng nữa.”

Nhìn dáng vẻ bánh bao nhỏ quyến luyến không rời, Lăng Hãn không nhịn được ngồi gần hơn một chút, cũng cảm thấy rất vui.

“Đường Đường có thích không?”

“Đương nhiên là thích! Siêu thích! Em thích nhất luôn!”

Bánh bao nhỏ nói lớn, cẩn thận đặt cá mập con bằng đất sét lên bàn, xoa bàn tay nhỏ. Cậu quay đầu đang muốn nói chuyện với Điểm Điểm thì chú ý đến nhóc mập Chu Kỳ đang định lên tiếng, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

“Cậu không được nói chuyện!”

Miệng của nhóc mập Chu Kỳ đã mở được một nửa, bị chặn lại như vậy cảm thấy vô cùng uất ức. Cậu ta yếu đuối nhìn Lăng Hãn, lờ mờ cảm thấy nếu mình không nghe lời Lâm Việt Đường có lẽ sẽ bị ghét bỏ, chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng.

Bánh bao nhỏ và Điểm Điểm vô cùng hài lòng, lại như bên cạnh không có đứa trẻ nào mà kề sát vào nhau, dán dán dính dính.

“Điểm Điểm anh giỏi quá đi, lần đầu tiên nặn đã giỏi như vậy!” “Bởi vì Đường Đường em biết cách dạy, anh mới có thể lần đầu tiên đã làm tốt như thế.”

“Thật sao?”

“Đúng thế, không phải vừa nãy Đường Đường đã dạy anh cách làm cá mập à. Hơn nữa, anh dựa theo tranh của Đường Đường để nặn đó. Đường Đường vẽ cũng rất đẹp anh mới nặn đáng yêu được như vậy.”

Bánh bao nhỏ rung tai nghe lời khen, vui vẻ đến mức gần như có thể kêu meo meo!

Những đứa trẻ khác:...

Hai bạn nhỏ Lâm Việt Đường và Lăng Hãn luôn có thể nói ra những lời khen lẫn nhau khiến nhiều bạn nhỏ như vậy nghe xong đều đỏ mặt. Đỉnh ghê!

*

Nhận được cá mập con bằng đất sét Điểm Điểm làm, tâm trạng của bánh bao nhỏ đi đường cũng tăng lên, khi đến sân chơi hoạt động tự do cũng bước đi hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, suýt nữa không nghe thấy có người gọi cậu.

“Đường Đường!”

Vẫn là Lăng Hãn nghe thấy, kéo Lâm Việt Đường dừng bước quay đầu lại.

“Anh Văn Văn!”

Chùm tóc xoăn trên đỉnh đầu bánh bao nhỏ lập tức dựng lên, hớn hở vẫy tay với cậu bé đang chạy đến.

Lần đầu tiên thấy bánh bao nhỏ nhiệt tình như vậy, Phương Văn Sướиɠ thật là được sủng ái mà lo sợ dừng lại trước mặt hai đứa trẻ, vô cùng bất ngờ. Thì, thì ra Đường Đường gặp được nó lại vui như vậy!

“Đường Đường... còn có tiểu Hãn, hóa ra các em cũng ở nhà trẻ này, anh nghe cậu nhỏ nói các em cũng đi nhà trẻ rồi... Các em học lớp nào thế?”

“Lớp Hổ con ạ!”

Bánh bao nhỏ nhanh nhẹn trả lời.

Tay đang nắm bàn tay nhỏ của Điểm Điểm hơi siết chặt, có hơi lạc lõng. Đường Đường lại... thích anh trai nhỏ này như vậy sao... không đứa trẻ nào để ý đến sự im lặng của Lăng Hãn, Phương Văn Sướиɠ vẫn đang đáp lời bánh bao nhỏ.

“Anh là lớp Sư tử đó, vì anh lớn hơn các em một tuổi. Đợi sang năm các em lên đến lớp Hổ thì anh đã là lớp Sư tử lớn rồi!”

—— Cách đặt tên của nhà trẻ Edison, lớp nhỏ gọi “lớp động vật nhỏ nào đó”, lớp trung gọi “lớp động vật nào đó”, lớp lớn thì thay chữ phía trước thành “lớn”, các loại tên thú dữ được sử dụng luân phiên.

“Ồ ồ! Giỏi quá!”

Bánh bao nhỏ ừ ừ gật đầu, thực ra lại rất qua loa hoàn toàn không chú ý lắng nghe. Chỉ có điều cậu là bánh bao nhỏ ưu nhã lễ phép, lễ tiết đầy đủ mới không bị phát hiện tâm hồn đang treo ngược cành cây.

Đợi Phương Văn Sướиɠ nói xong một câu dài dằng dặc, bánh bao nhỏ đã hớn hở kéo quần áo của nó. “Anh Văn Văn, anh biết baby shark không?”

Phương Văn Sướиɠ lớp trung đã học được nhiều bài hát thiếu nhi bằng tiếng Anh hơn, nghe vậy gật đầu.

“Biết chứ!”

Điểm Điểm cụp hàng mi dài xuống, có hơi mất mát.

Đường Đường sẽ chỉ chia sẻ với người cậu thích, ví dụ như chú dì và cha, ví dụ như hắn. Vì vậy, thì ra Đường Đường... thích anh trai nhỏ này như vậy... đã chủ động chia sẻ với anh ta rồi... “Em có một con baby shark đó! Điểm Điểm làm cho em! Dùng đất sét làm siêu đáng yêu luôn!”

Tay của Điểm Điểm bị bàn tay nhỏ kéo lấy giơ lên, giọng nói hoạt bát của bánh bao nhỏ truyền vào trong tai, giọng đầy mùi sữa toàn là khoe khoang. Lăng Hãn ngây ngốc nhìn bánh bao nhỏ, con ngươi đen nhánh dần dần sáng lên. A, thì ra không phải vì thích anh trai nhỏ này, muốn chia sẻ với anh ta.

Thì ra, Đường Đường đang khoe khoang hắn!

Điểm Điểm ưỡn thẳng lưng, lúc nhìn Phương Văn Sướиɠ trong mắt tràn đầy kiêu ngạo. Quả nhiên Đường Đường thích mình nhất!

Phương Văn Sướиɠ:...

Đứa trẻ này đang kiêu ngạo cái gì chứ! Không hiểu sao lại cảm giác mình thua rồi!

Cậu bé nhìn bánh bao nhỏ sắc mặt hồng hào, lại nhìn Điểm Điểm ưỡn ngực ngẩng đầu, cảm thấy không tình nguyện nhưng lại không muốn bánh bao nhỏ không vui, chỉ có thể miễn cưỡng khen ngợi một câu.

“Oa, em ấy làm cho em sao... giỏi quá!”

Đứa trẻ ra sức suy nghĩ, nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Đúng rồi Đường Đường, búp bê đất sét em ấy nặn có giống thì cũng là giả, không thú vị như cá thật.” Lâm Việt Đường lập tức ủ rũ, lơ đễnh “ồ” lên một tiếng.

Hừ, Đường Đường cũng biết giả thì không động đậy được nhưng cha cậu không cho Đường Đường nuôi baby shark! Thấy dáng vẻ bánh bao nhỏ không còn hứng thú, Phương Văn Sướиɠ có hơi vội vàng, ngay lập tức bại lộ mưu kế nhỏ của mình. “Nhà anh nuôi cá đó, Đường Đường nếu em muốn chơi với cá, có thể đến nhà anh nha!”

Lăng Hãn: ...

Mặt Điểm Điểm không có biểu cảm gì, hắn nhìn anh trai nhỏ muốn giành bánh bao nhỏ của mình, nắn bàn tay nhỏ. “Đường Đường, chúng ta đi chơi cầu trượt đi? Trước đây anh rất ít khi được chơi, có hơi sợ, em chơi cùng anh được không?”

“Được chứ được chứ!”

Kỵ sĩ Đường Đường thoáng chốc bị chuyển sự chú ý, kéo Điểm Điểm chạy đi mất.

Dẫu Lăng Hãn đã thành công chuyển sự chú ý của Lâm Việt Đường, tuy nhiên Phương Văn Sướиɠ vẫn chưa bỏ cuộc, còn mò đến lớp Hổ con thò đầu ra nhìn muốn dụ dỗ bánh bao nhỏ đi.

May mà Lăng Hãn vô cùng cảnh giác, nói bánh bao nhỏ không ở đây thì sẽ sợ mới mê hoặc được bánh bao nhỏ.

Nhưng mà đợi đến khi tan học ngồi lên xe, bánh bao nhỏ lại thở dài thườn thượt.

“Ầy!”

Bánh bao nhỏ thở dài vậy không ổn, cả nhà đều ngồi không yên.

Lâm Phổ Trạch ngồi ở ghế sau hàng đầu tiên quay đầu lại lập tức, véo mặt mập của bánh bao nhỏ nhà mình. “Con trai làm sao vậy? Hôm nay ở nhà trẻ có chuyện gì không vui sao?” Nói đến bánh bao nhỏ nhưng mắt lại nhìn Điểm Điểm.

Không có cách nào, bánh bao nhỏ ba tuổi nói một đoạn dài sẽ vấp, Điểm Điểm lại nhìn thấy sẽ không quên, có thể kể lại tất cả mọi chuyển xảy ra trong cả ngày nay.

Lăng Hãn nghĩ ngợi, nghiêm túc nói với Lâm Phổ Trạch:

“Đường Đường muốn nuôi baby shark.”

Người đàn ông bất lực, thậm chí đã hơi dao động rồi. Thực sự không được thì cho bánh bao nhỏ nuôi một con cá mập cảnh vậy, dù sao trong nhà mua nổi, cũng đặt được bể nuôi cá cỡ lớn...

Lâm Tuần ngồi ở ghế sau đã bắt đầu tìm kiếm trong đầu xem có mối quan hệ nào có thể liên hệ được người bán bể cá đáng tin không, mua một con cá mập con khỏe mạnh chút... úi, cá mập cảnh. Vật nuôi thì phải sống động khỏe mạnh mới có thể để đứa trẻ đi khoe khoang.

Khiến mọi người không ngờ đến là, lần này bánh bao nhỏ lên tiếng ngăn lại.

“Không cần đâu, Đường Đường đã có baby shark Điểm Điểm làm, búp bê cũng được rồi, không cần nuôi.” Vợ chồng nhà họ Lâm kinh ngạc cùng quay đầu lại.

“Đường Đường thật sự không muốn nuôi cá mập nhỏ nữa?”

“Không tiện nuôi mà!”

Bánh bao nhỏ ra hình ra dạng thở dài.

“Anh Văn Văn và Kỳ Kỳ nói cá mập nhỏ đắt còn rất dễ ngủ quên. Đường Đường là đứa trẻ lương thiện, không cần cá mập con ngủ quên!”

Vợ chồng nhà họ Lâm nhìn Lăng Hãn, Điểm Điểm đồng bộ phiên dịch.

“Nếu cá mập nhỏ sẽ bị nuôi chết, vậy thì Đường Đường không nuôi.”

Lâm Phổ Trạch có hơi bị bánh bao nhỏ làm cho cảm động, an ủi xoa đầu bánh bao nhỏ. Kết quả tay ông mới vừa duỗi ra đã nghe thấy bánh bao nhỏ nói:

“Vẫn là nuôi cá vàng nhỏ và con rùa nhỏ trước đi! Anh Văn Văn nói chúng dễ nuôi, Đường Đường chắc chắn có thể nuôi được rất lâu!”

Bánh bao nhỏ vừa nói vừa dùng đôi mắt tròn xoe từng chút từng chút liếc nhìn cha. Lâm Phổ Trạch bị ánh mắt nhỏ này nhìn đến mức mềm lòng, vỗ vào tay vịn vui vẻ đồng ý.

“Mua! Ngày mai cha sẽ đưa con đi mua cá vàng nhỏ!”

“Thật ạ?!”

Mắt mèo của bánh bao nhỏ lập tức tỏa sáng!

“Đương nhiên là thật!”

Bánh bao nhỏ nhà ông rất quý giá đó, tuổi còn nhỏ mà nuôi một con cá mập thì có hơi quá nhưng nếu bây giờ muốn nuôi cá vàng có gì mà không được nuôi chứ!”

Nhạc Thục vẫn hơi do dự.

Bà vốn là người suy nghĩ tỉ mỉ, lại quá cẩn thận trong việc giáo dục con trai nhỏ. Vì thế không muốn để bánh bao nhỏ nuôi động vật nhỏ là do lo lắng động vật nhỏ chết rồi bánh bao nhỏ sẽ buồn, ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lí của bánh bao nhỏ.

Chỉ là nhìn ánh mắt mong chờ của bánh bao nhỏ, cuối cùng bà cũng mềm lòng.

Thôi vậy, vài con cá vàng mà thôi, không lớn được họ tìm người chăm sóc tỉ mỉ, cố gắng hết mức không để cá nhỏ chết là được rồi. Nếu không may nuôi chết rồi... vậy thì lén đổi khiến bánh bao nhỏ tưởng rằng cá nhỏ vẫn luôn sống đi. “Vậy thì nuôi. Ngày mai chúng ta cùng nhau đến chợ hoa, chim, côn trùng và cá, đưa Đường Đường đi mua.” Thấy vợ cũng đã đồng ý, Lâm Phổ Trạch chớp mắt với bánh bao nhỏ.

“Cha có tốt với con không? Có muốn thơm cha không?” Xe dừng lại trước cổng biệt thự, bánh bao nhỏ nhanh chóng cởi dây an toàn của ghế trẻ em ra, nhào tới.

“Yêu cha nhất!”