Chương 1: Anh đẹp trai bán trà sữa

[Còn chuyện nào có thể tuyệt vời hơn được uống ly trà sữa thơm ngon nhất vào mùa thu?

Là người làm ra ly trà sữa này là một anh đẹp trai dịu dàng như gió mùa thu, đẹp trai 100 điểm! Tuyệt hảo, thật sự tuyệt hảo! Chắc chắn phải liếʍ sạch ly trà sữa này mới được!]

Cô gái soạn bài đăng xong, đăng lên, lại không nhịn được tiếp tục nhìn về phía quầy order trà sữa.

Chỉ thấy một thân hình đĩnh bạt như trúc, tầm khoảng 17-18 tuổi, nhìn từ xa thì không thấy rõ khuôn mặt đó như thế nào, nhưng trong từng động tác giơ tay nhấc chân lại không hiểu sao lộ ra phong cách vẩy mực của thiếu niên thời xưa, từ từ đong đưa bàn tay bỏ thêm đá vào trà sữa ——

Rõ ràng chỉ là pha một ly trà sữa mà thôi, ánh mắt cậu lại nghiêm túc đến như là đang chạm khắc ngọc quý. Động tác tùy ý, vẻ mặt lại nghiêm túc đến nghiêm khắc, hai cảm giác trái ngược nhau lại lộn xộn cùng xuất hiện trên một người, tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.

Cô gái nhịn không được ném ánh mắt tán thưởng về phía bạn: “Thành phố điện ảnh Trích Tinh không hổ là căn cứ quay chụp lớn nhất Châu Á, tùy tiện một anh trai bán trà sữa cũng đẹp như thế…… Mày nói nếu ảnh tháo khẩu trang ra, là sẽ càng đẹp trai hay là sẽ đánh vỡ ảo tưởng của chúng ta nhỉ.”

Đôi mắt của bạn kia cũng cùng nhìn về hướng cô ấy đang nhìn, không biết vì sao, từ khi đi vào tiệm trà sữa này, đôi mắt của cô không thể dời khỏi người thiếu niên kia.

Dù cho đối phương ăn mặc kín mít, thậm chí còn mang khẩu trang, nhưng đúng thật đối phương có khí chất riêng, hoàn toàn khác biệt với người và vật xung quanh.

Cô nói: “Tao thấy... Có thể tháo khẩu trang xuống cũng không đẹp như thế nữa đâu. Dù sao cũng làm việc trong thành phố điện ảnh mà, nếu cậu ấy rất đẹp thì sớm đã bị mấy công ty giải trí kia kéo đi rồi.”

Nói xong cô lại bổ sung: “Nhưng mà khí chất của cậu ấy thật sự rất cuốn hút, cho dù nửa khuôn mặt còn lại không đẹp như thế, cũng nhất định là một soái ca khí chất. Bây giờ giới giải trí đang rất thiếu người như cậu ấy đấy.”

Cô gái bên cạnh gật gật đầu: “Khí chất chuẩn soái ca thì tao đồng ý, khí chất này thật sự quá cuốn luôn. Hơn nữa, tao có một suy đoán...”

Hai người còn đang trò chuyện, bên kia, trà sữa đã làm xong, tiếng gọi tên đánh gãy cuộc hội thoại của hai người.

“Số A154, trà sữa đã làm xong rồi. Một ly trà ô long hoa quế, một ly dương chi cam lộ.” Ổ Thanh pha trà sữa xong cất cao giọng, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía hai cô gái ngồi bên cửa sổ: “Xin hỏi, muốn đóng gói hay uống tại chỗ ạ?”

Hai cô gái đứng lên, cùng nói: “Đóng gói.”

Hu hu hu, giọng nói cũng hay nữa!

Hai người đi đến bên cạnh Ổ Thanh, Ổ Thanh cẩn thận đưa hai ly trà đã đóng gói gọn gàng cho từng người.

Lúc này, cậu nghe được giọng một cô gái trong đó gọi cậu: “Chào em……”

Ổ Thanh nhìn qua, chỉ thấy cô gái kia đang nhìn cậu rất cẩn thận, dường như muốn nói gì đó hơi khó nói.

Ổ Thanh liền nghiêng đầu: “Dạ?”

Cô gái hạ giọng: “Em…… Có phải là minh tinh hay không thế? Đang làm nhiệm vụ cho game show nào à? Sợ người ta nhận ra hả?”

Game show... Ổ Thanh còn có chút xa lạ với từ này, nhưng cậu có thể hiểu đại khái ý tứ trong đó, lắc lắc đầu.

“Nga.” Cô gái để lộ biểu cảm hơi thất vọng, cô ấy còn tưởng anh bé đẹp trai này đang cải trang tham gia game show nào đó chứ: “Vậy vì sao em phải đeo khẩu trang?”

“Quy định vệ sinh an toàn thực phẩm.” Ổ Thanh nói.

“Thì ra là thế.” Cô gái nói: “Vậy chị nhất định sẽ uống hết ly trà sữa này!”

Ổ Thanh nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Đi khỏi tiệm trà sữa gần mười phút, cảm giác ấm nóng trên khuôn mặt cô gái còn chưa tiêu hết.

“A a a a a.” Cô ấy kéo tay bạn mình: “Mày thấy nụ cười vừa nãy của cậu ấy chưa? Cặp mắt đó... Thật sự, tuyệt. Tao nói cho mày biết, cậu ấy không thể không đẹp, có một đôi mắt như vậy, sao có thể xấu hả!!! Dù cho miệng cậu ấy dài như lạp xưởng, đôi mắt đó cũng có thể cứu vớt cả khuôn mặt!!!”

Tiệm trà sữa.

Sau khi hoàn thành hai đơn đặt hàng, Ổ Thanh lại từ từ xử lý những đơn đặt hàng cơm hộp.

Lúc này, đồng nghiệp đi ra ngoài mua sắm ôm mấy bịch trái cây vào, sau khi bỏ trái cây xuống, đeo khẩu trang phòng hộ trong suốt vào.

Thấy Ổ Thanh, cậu ta nói: “Sao hôm nay còn mang khẩu trang vậy? Chưa hết cảm hay sao?”

Ổ Thanh nghe vậy lắc lắc đầu.

“Nói thật, vì cơn cảm mạo này mà từ ngày đầu tiên cậu đến đến bây giờ, khẩu trang vẫn chưa từng tháo xuống…… Đến bây giờ tôi cũng không biết cậu trông như thế nào, chẳng lẽ chờ đến khi tôi từ chức cũng không được xem mặt cậu à?” Đồng nghiệp nói xong, tự mình lại mang vẻ mặt hối lỗi cười ha ha trước: “Tôi không nói chuyện xui rủi nữa. Chúc cậu mau chóng khỏi bệnh he.”

Ổ Thanh cũng xin lỗi mà cười cười: “Cảm ơn.”

Trên thực tế, Ổ Thanh chẳng bị cảm ốm gì cả.