Chương 11

Nhưng mà không phải để chứng minh Vương Bằng Phi không làm gì sai.

Trước khi anh ta và nguyên chủ có hôn ước, sau khi Giang Kiều xen vào, to gan theo đuổi thì anh ta đã động lòng. Vừa duy trì hôn ước với Giang Cảnh Du, vừa tiếp nhận sự lấy lòng của Giang Kiều, do dự chưa chắc giữa hai người. Thứ người như vậy, tặng không thì cô cũng không cần!

Giang Kiều không từ bỏ, muốn đào ra nhiều tin tức hơn: “Chị bị thương nghiêm trọng như vậy còn có thể tự quay lại, thật là lợi hại.”

Giang Cảnh Du không nhịn được, nếu như không phải vừa mới đến, không muốn thể hiện bản thân khác với tính tình dịu dàng của nguyên chủ, cô bèn phải mở miệng đuổi người: “Đúng, cơ thể tôi vẫn hơi khó chịu, chỉ muốn năm, không giữa mọi người nữa.”

Nghe thấy cô nói như vậy, Diệp Hồng Tú bèn đưa Vương Bằng Phi và Giang Kiều ra ngoài: “Được, Cảnh Du ngủ thêm đi, Bằng Phi, Tiểu Kiều, các con có lòng rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Hai đứa đừng vội về, đợi lát cùng nhau ăn cơm tối.”

Giang Kiều từ chối trước: “Thím ba, cháu không ở lại được, nhà còn có việc, lần cháu lại đi.”

Nói xong thì nhấc chân đi.



Vương Bằng Phi cũng từ chối: “Con cũng phải về, lần tới thím không giữ thì con cũng phải ở lại ăn, lần tới thím đừng che con.”

Thấy hai người họ đều từ chối, Diệp Hồng Tú cũng không ép ở lại, lúc này trong nhà nhiều chuyện nên không có nhiều thời gian tiếp đãi.

Vương Bằng Phi bị Diệp Hồng Tú nhét một miếng thịt muối: “Con mang về đi, thêm một món ăn.”

Anh ta mang theo thịt tới, không thể để anh ta về tay không.

Không nói chuyện khác, chỉ sợ tương lai thông gia có ý kiến, đến lúc đó người chịu thiệt là con gái mình.

Tốc độ của Giang Kiều rất chậm, tốc độ của Vương Bằng Phi không nhanh không chậm, đi một đoạn đã thấy bóng dáng của cô ta.

Dọc theo con đường này có không ít nhà, hai người duy trì một khoảng cách, cũng không nói chuyện, nhìn qua không hề quen biết. Nhưng mà trên đường từ từ nói chuyện với người đi đường, cuối cùng đã sóng vai đi.