Chương 13

Giang Cảnh Du: “Con vẫn ổn.”

Diệp Hồng Tú thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được, con nhìn Bằng Phi đi, thằng bé đặt con trong lòng, sau này con sẽ được sống cuộc sống tốt.”

Diệp Hồng Tú rất hài lòng về con rể tương lại, nhắc tới lại khe : “Con khỏe rồi thì nhớ cảm ơn thằng bé, hôm nay nó mang tới một cân thịt.”

Lúc này rất khó mua thịt, nhất định là anh ta nhờ quan hệ của chú mình mới mua được.

Công nhân chính thức lại khác.

Nghĩ tới đây, Diệp Hồng Tú hơi tiếc nuối, lần này con gái vốn dĩ nên tham gia thi đại học, bây giờ thi đại học hủy bỏ, chỉ có thể cầm bằng tốt nghiệp về nhà ra đồng.

Bà sống trong đất nửa đời, biết ra đồng khổ cực thế nào, nhưng hộ khẩu thành phố cũng chưa chắc có thể có việc làm ở huyện thành, hộ khẩu của con gái ở nông thôn, không ở lại được.



Nhưng Diệp Hồng Tú không nản lòng, bà cũng không muốn con gái tốn cả đời kiếm ăn trong ruộng, cho nên cho con gái xem mắt nhà họ Vương.

Bây giờ Vương Bằng Phi cũng làm việc trong ruộng, nhưng anh ta có một người chú hai làm công nhân, thỉnh thoảng có thể tìm được một công việc tạm thời cho anh ta, trùng hợp là chú hai của anh ta không có con, sau này nhất định là đứa cháu duy nhất Vương Bằng Phi này nhận việc, đến lúc đó con gái cũng có thể đi vào thành phố.

Đây là cổ phiếu tiềm lực hiếm có trong thôn, nếu như không phải con gái mình đủ xuất sắc, cũng được xem là cô gái tốt ở trong thôn, nhà họ Vương sẽ không đồng ý.

Giang Cảnh Du không lên tiếng, trong lòng nghĩ ngợi nên làm sao vạch trần tình cảm chân thành của nam nữ chính Vương Bằng Phi và Giang Kiều.

Mặc dù không biết vì sao mình xuyên đến đây, nhưng mà trong lòng cô biết rõ mình không quay lại được.

Diệp Hồng Tú không nghe thấy con gái nói chuyện, không cảm thấy có chuyện gì, chỉ cho rằng cô khó chịu trong người, không muốn mở miệng, bèn không tiếp tục nói nữa. Cho đến khi Trương Lưu Vân dẫn theo một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bà nhiệt tình nghênh đón: “Bác sĩ Trần, lại làm phiền cậu rồi.”